TẬP TRUYỆN TUỔI ĐỜI
(Bình Minh - BVT)
11. Chị Thủy
Hôm rồi nhận
được tin nhắn trên Gia-hu của thằng Robinhut Nghĩa bảo: Chủ nhật trước nó đưa bồ
đi sắm đồ trên phố Cầu Giấy, vào một cửa hàng quần áo thời trang và đồ mỹ phẩm,
thấy bà chủ quen quen, lục trí nhớ mãi mới nhận ra đó là chị Thủy. Hai chi em
nhận ra nhau hàn huyên tâm sự hồi lâu. Chị nhắc đến mày mãi. Tao bảo: Để em về
em nhắn tin vào Gia-hu cho thằng Thạch, em cho nó số điện thoại của chị, nó nhận
được tức khắc sẽ điện về cho chị thôi. Số điện của chị Thủy đây nhé 09xxyyzzy.
Thằng Nghĩa
là bạn ở cùng phòng với tôi hồi đại học năm 2. Tôi học sư phạm, nó học Ngoại ngữ
và thằng Cương thì đến các lò luyện để ôn tập kiến thức chuẩn bị thi vào đại học
an ninh. Ba thằng tôi thuê trọ ở khu Đồng Xa, chủ nhà có 2 mẹ con, dùng không hết
diện tích nên để nguyên 2 phòng trên tầng 2 cho thuê kiếm thêm thu nhập. Ba thằng
tôi thuê một phòng rộng, chị Thủy thuê một phòng nhỏ hơn. Chị Thủy lớn hơn tôi
2 tuổi, chị sinh năm Quý Hợi – cái tuổi mà theo chị: “Tuổi chị lênh đênh lắm”.
Mỗi lần nói về số phận mình chị thường đọc hai câu thơ dân gian ra làm thí dụ: trai
Đinh – Nhâm – Quý thì tài; gái Đinh – Nhâm – Quý phải hai lần đò. Mà quả thực
chẳng hiểu có đúng hay không nhưng tôi thấy số chị lênh đênh thật. Học xong
ngành kế toán daonh nghiệp hệ trung cấp, chị đi xin việc mãi chẳng đâu nhận, cực
chẳng đã chị phải xin làm nhân viên bán hàng ở một cửa hàng bán quần áo thời
trang với mức lương gọi là đủ sống một cách tằn tiện qua ngày.
Chị Thủy có
khuân mặt phúc hậu, ưa nhìn, lúc nào cũng cười như hoa nở. Nhưng chiều cao của
chị thì lại vô cùng khiêm tốn, cộng thêm hình thù của một cơ thể nhung nhúc thịt
thành ra nhìn chị cứ tròn vo. Lần đầu tiên nhìn thấy chị thằng Nghĩa không nhịn
được cười, rồi nó vừa cười vừa thì thào vào tai tôi: Cái bà này nhìn buồn cười
vãi! Chị thấy nó cười thì nhìn chằm chằm vào nó và bảo: Cười gì mà cười! Vô
duyên!. Nói rồi chị quay ngoắt vào phòng, vừa đi vừa đánh mông tanh tách!
Chị Thủy tốt
tính lắm, nhưng khổ một nỗi cái cơ thể của chị cứ ngày một phì to ra càng làm
cho chị trở nên thô kệch và lố bịch hơn. Có lẽ cũng vì thế mà chị rất ít bạn
bè, suốt thời gian tôi ở cùng khu trọ, chưa bao giờ tôi thấy chị có bạn bè đến
chơi. Chỉ thấy chị thui thủi một mình sáng ra bến xe buýt đi làm, chiều về lại
một mình vào phòng, nấu cơm tắm giặt xong là đi ngủ. Ấy thế nhưng chả khi nào
thấy chị buồn rầu sầu khổ mới lạ. Có lần tôi hỏi chị: Em thấy chị cứ hát hò suốt ngày thế, chả khi
nào thấy chị buồn nhỉ?
Chị cười hé
hé, giọng rất thanh và cao bảo: Buồn thì ai chẳng có nỗi buồn hả em. Nhưng buồn
vì cái gì? Vì sao lại phải buồn? Quan trọng hơn hết là biết buồn đấy nhưng vẫn
cứ phải vui tươi mà sống. Đời mà em! Âu cũng là cái Vại! Hé hé!