TẬP TRUYỆN TUỔI ĐỜI
(Bình Minh - BVT)
11. Chị Thủy
Hôm rồi nhận
được tin nhắn trên Gia-hu của thằng Robinhut Nghĩa bảo: Chủ nhật trước nó đưa bồ
đi sắm đồ trên phố Cầu Giấy, vào một cửa hàng quần áo thời trang và đồ mỹ phẩm,
thấy bà chủ quen quen, lục trí nhớ mãi mới nhận ra đó là chị Thủy. Hai chi em
nhận ra nhau hàn huyên tâm sự hồi lâu. Chị nhắc đến mày mãi. Tao bảo: Để em về
em nhắn tin vào Gia-hu cho thằng Thạch, em cho nó số điện thoại của chị, nó nhận
được tức khắc sẽ điện về cho chị thôi. Số điện của chị Thủy đây nhé 09xxyyzzy.
Thằng Nghĩa
là bạn ở cùng phòng với tôi hồi đại học năm 2. Tôi học sư phạm, nó học Ngoại ngữ
và thằng Cương thì đến các lò luyện để ôn tập kiến thức chuẩn bị thi vào đại học
an ninh. Ba thằng tôi thuê trọ ở khu Đồng Xa, chủ nhà có 2 mẹ con, dùng không hết
diện tích nên để nguyên 2 phòng trên tầng 2 cho thuê kiếm thêm thu nhập. Ba thằng
tôi thuê một phòng rộng, chị Thủy thuê một phòng nhỏ hơn. Chị Thủy lớn hơn tôi
2 tuổi, chị sinh năm Quý Hợi – cái tuổi mà theo chị: “Tuổi chị lênh đênh lắm”.
Mỗi lần nói về số phận mình chị thường đọc hai câu thơ dân gian ra làm thí dụ: trai
Đinh – Nhâm – Quý thì tài; gái Đinh – Nhâm – Quý phải hai lần đò. Mà quả thực
chẳng hiểu có đúng hay không nhưng tôi thấy số chị lênh đênh thật. Học xong
ngành kế toán daonh nghiệp hệ trung cấp, chị đi xin việc mãi chẳng đâu nhận, cực
chẳng đã chị phải xin làm nhân viên bán hàng ở một cửa hàng bán quần áo thời
trang với mức lương gọi là đủ sống một cách tằn tiện qua ngày.
Chị Thủy có
khuân mặt phúc hậu, ưa nhìn, lúc nào cũng cười như hoa nở. Nhưng chiều cao của
chị thì lại vô cùng khiêm tốn, cộng thêm hình thù của một cơ thể nhung nhúc thịt
thành ra nhìn chị cứ tròn vo. Lần đầu tiên nhìn thấy chị thằng Nghĩa không nhịn
được cười, rồi nó vừa cười vừa thì thào vào tai tôi: Cái bà này nhìn buồn cười
vãi! Chị thấy nó cười thì nhìn chằm chằm vào nó và bảo: Cười gì mà cười! Vô
duyên!. Nói rồi chị quay ngoắt vào phòng, vừa đi vừa đánh mông tanh tách!
Chị Thủy tốt
tính lắm, nhưng khổ một nỗi cái cơ thể của chị cứ ngày một phì to ra càng làm
cho chị trở nên thô kệch và lố bịch hơn. Có lẽ cũng vì thế mà chị rất ít bạn
bè, suốt thời gian tôi ở cùng khu trọ, chưa bao giờ tôi thấy chị có bạn bè đến
chơi. Chỉ thấy chị thui thủi một mình sáng ra bến xe buýt đi làm, chiều về lại
một mình vào phòng, nấu cơm tắm giặt xong là đi ngủ. Ấy thế nhưng chả khi nào
thấy chị buồn rầu sầu khổ mới lạ. Có lần tôi hỏi chị: Em thấy chị cứ hát hò suốt ngày thế, chả khi
nào thấy chị buồn nhỉ?
Chị cười hé
hé, giọng rất thanh và cao bảo: Buồn thì ai chẳng có nỗi buồn hả em. Nhưng buồn
vì cái gì? Vì sao lại phải buồn? Quan trọng hơn hết là biết buồn đấy nhưng vẫn
cứ phải vui tươi mà sống. Đời mà em! Âu cũng là cái Vại! Hé hé!
Thấy chị cứ
lủi thủi một mình, tôi thường sang phòng nói chuyện, tán gẫu với chị cho chị bớt
buồn. Có lần ngày 8/03 – ngày quốc tế phụ nữ, mà chị chẳng có anh nào đến tặng
quà, hoặc rủ đi chơi. Tôi đi thư viện về lúc đó là khoảng 8 giờ rưỡi, thấy chị
ngồi thơ thẩn trong phòng đọc truyện tranh. Chưa kịp chào hỏi chị thì thằng
Nghĩa vói thằng Cương vồ lấy tôi kéo vào phòng bảo: Hai thằng tao mua quà rồi,
gói đẹp tử tế hết rồi, giờ anh em mình sang chúc mừng 8/03 chị Thủy cái nhỉ?
- Ok! Thế
thì anh em mình đi thôi!
Thấy ba thằng
em hàng xóm sang chơi lại có quà ngày 8/03 thì chị vui lắm! Lon ton chạy xuống
dưới tầng một mua ngô cay, bỏng, nước ngọt, bánh kẹo lên mời nhiệt tình. Tôi chẳng
để ý gì cứ thế ngối đánh chén. Lúc chị chuẩn bị bóc quà thì thấy hai thằng
Cương – Nghĩa vội vàng đứng dậy, chuồn thẳng về nhà. Chúng nó vừa đi vừa cười khúc
khích! Tôi nhìn theo hai thằng chưa kịp hiểu điều gì thì phía sau chị đã mở
tung hộp quà rồi đổ hết ra giường, mặt chị hiện lên một nỗi buồn thất vọng lớn
lao. Trong hộp quà toàn báo với giấy vụn!
Ôi trời! Hết
biết!
Thấy vậy tôi
vội vàng rút từ túi áo ra một cây bút kim vừa mới mua lúc chiều rồi bảo chị:
Đây mới là quà chính thức tặng chị! Báo với giấy vụn này để chị tập chữ kí, mai
sau có làm giám đốc còn có chữ kí đẹp chứ!
Chị cầm cây
bút ngắm nghía, gạch mấy gạch ra tờ báo rồi nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng mãn nguyện: Cảm ơn em nhiều lắm Thạch à!
Trên hai
khóe chị mắt xuất hiện hai giọt nước mắt rất nhẹ nhàng. Chị khẽ dụi dụi mắt rồi
cười rất tươi nhắc lại lời vừa nói: Cảm ơn em nhiều lắm Thạch à!
- Ôi trời!
Có gì đâu mà chị cảm ơn! Chị em tặng nhau chút quà cũng là bình thường mà chị!
– Trong tôi lúc đó cũng dâng lên môt cảm xúc thật vui. Dù rằng cũng có chút tiếc
nuối chiếc bút đẹp vừa mua được vài giờ. Nhưng rồi tôi lại chặc lưỡi tự nhủ: Đổi
một chiếc bút đẹp lấy một hành động đẹp cũng xứng chứ lại! hihi
Cũng kể từ
đó chị quý tôi hơn, về quê lên, hoặc đi chơi ở đâu về chị đều mua quà cho cả
phòng tôi. Nhưng sau đó chị không bao giờ quên cất đi một phần quà dành riêng
cho tôi. Lựa lúc không có người ở nhà là chị gọi tôi sang phòng bắt ăn hết mới
được về. Mà thú thật ở cái thời đói kém đó, chị chẳng bắt thì tôi cũng ăn cho hết
mới về! Hihihi.
Thằng Nghĩa
với thằng Cương thấy tôi với chị hay tâm sự hàn huyên thì bắt đầu gán ghép,
bóng gió: Có tý gì với chị Thủy chưa đấy cu?
- Ý cái mặt
mày – Tôi bạt tai thằng Nghĩa và mắng – Chúng mày chỉ nghĩ nhăng, nghĩ cuội!
- Nhăng cuội
sao? – thằng Cương cười khẩy – Nhăng cuội mà tao thấy chị Thủy cứ lượn lờ quanh
chỗ mày ngồi, ra ngồi tâm sự mà lại cứ thả rông bộ ngực Thủy Tốp thế à!
- Hê! Có hôm
còn mặc áo trễ cổ, hở hết con mẹ nó hàng ra – Thằng Nghĩa chêm vào – Cứ y như
cái kiểu mời anh xơi ý!
- Ôi trời -
Tôi cười khẩy xua tay – Các bố nhạy cảm quá đấy! Không có chuyện ý tứ gì đâu. Tại
bà ấy ăn mặc thế thôi, các bố để ý quá thành ra nghĩ đểu!
Nói thì nói
thế thôi nhưng tôi biết có thời gian chị đã từng thích tôi thật! Có dạo cứ thấy
tôi một mình ở nhà ngồi học bài là y rằng chị lại mặc áo hai dây, hoặc áo trễ cổ,
để ngực thả rông, vào phòng tôi đi đi lại hỏi han không ngớt: nào là Thạch yêu
quý đang học gì đấy? Đọc gì cho chị đọc với? Rồi thì Thạch yêu quý thấy chị mặc
bộ áo này cổ có khoét quá sâu không? …
Tính tôi vốn
thích khen chứ không thích chê người khác nên chị cứ hỏi gì là tôi đều trả lời:
xinh, đẹp, tốt, tuyệt vời hết cả! Cứ mỗi lần nói như thế chị lại ưỡn ẹo cái ngực,
lắc lư đôi mông làm cho đôi gò bồng đảo được chị cố tình thả rông vốn đã tưng
tưng lại có cơ hội nhảy múa loạn xạ trước mắt tôi. Tôi ngại đỏ chín hết cả mặt,
cúi gằm xuống đọc sách nhưng thực ra chả đọc gì.
Chị thấy tôi
cứ cúi gằm mặt vào sách thì lại lấy tay che sách rồi cúi sát người để lộ rõ bộ
ngực nõn nà, lấp lánh của chị trước tầm mắt của tôi, không dừng lại ở đấy, chị
còn tiến sát lại gần tôi, ngồi bên cạnh tôi nói huyên thuyên, hỏi huyên thuyên.
Chị bảo tôi xem tay cho chị, rồi bảo tôi xem tướng số, tử vi cho em gái, anh
trai, bố mẹ chị… Nói chung là đủ thứ chuyện trên đời, càng nói chị càng tiến
sát về phía tôi hơn. Lúc thì chị cười nghiên ngả rồi gục vào vai tôi mà cười.
Lúc thì chị áp sát bộ ngực đồ sộ của chị vào cánh tay tôi. Chị càng tiến sát
thì tôi càng cố dịch ra xa. (Sao thời đó lại ngu thế không biết! hihihi) Cứ thế
người tôi nóng hững hực, giữa mùa đông mà mồ hôi chảy đầm đìa!
Sau mấy lần
như thế thì chị biết tôi không có cảm tình gì với chị mà đó là tình cảm chị em.
Chị cũng hiểu ra tôi thương chị cô quạnh một mình nên quan tâm tới chị cho chị
bớt buồn mà thôi! Kể từ đó chị bắt đầu đói xử với tôi như em trai, với một thái
độ rất đúng mực.
Kể từ giữa
năm hai, thằng Nghĩa được bố mẹ cho tiền mua máy vi tính, chúng tôi gom góp tiền
để kết nội mạng internet. Cũng từ đó cứ khi nào rỗi là y rằng chị Thủy lại mò
sang phòng tôi bắt tôi dậy chị vào mạng, rồi thì dậy chị chát yahoo mà theo chị
Thủy: “Gọi là Gia-Hu cho nó dễ nhớ, dễ đọc”. Hihihi. Chị bảo với tôi: Mang tiếng là học trung cấp kế
toán đấy, nhưng có bao giờ học đâu, đến lớp thì toàn nói chuyện, tán phét, ăn
quà. Đến kì thi thì góp tiền mỗi người một trăm ngàn một môn học, cán bộ lớp
đem đến gặp thầy bộ môn để xin điểm. Thế là xong. Thành ra học xong, lấy bằng kế
toán đoàng hoàng mà trong đầu không có nổi nửa chữ! Nhất là cái khoản vi tính
vi tiếc chị dốt đặc.
Tôi cười bảo
chị: Không biết thì giờ học cũng có muộn đâu. Chị học chát thì em dậy cho. Tôi
dậy chị lập ních (Nick), vào phòng chát (chat – room) … Chị có vẻ hứng thú lắm.
Vào đó được tha hồ mà làm quen, có bạn bè để mà tâm sự. Mới đầu chị dùng nick “Thiên thần bé nhỏ đáng
yêu” làm quen được một anh có nick “Trai lãng tử đi tìm bạn gái”. Hai người nói
chuyện được khoảng 2 tháng đã chuyển sang giai đoạn yêu yêu, nhớ nhớ da diết!
Bữa đó tôi
đang ăn cơm tối thì chị chạy sang cười tưoi như hoa thông báo: Hôm nay bạn trai
của chị sẽ đến đây chơi đấy! Cái anh Trai lãng tử ý em à! Thế rồi chị dọn dẹp
phòng tươm tất, xịt nước hoa thơm phức. Có điện thoại là chị chạy vội ra đầu
ngõ để đón chàng vào nhà chơi. 5 phút, 10 phút, rồi 15 phút vẫn chẳng thấy tiếng
chị mở cửa. Nửa tiếng sau thì thấy chị lững thững đi về, mặt buồn rười rượi,
tôi vồn vã hỏi: Sao rồi chị?
- Hắn đứng
bên kia đường, để bó hoa ở sau yên xe, nhận ra người cần gặp là chị hắn vội vã
lên xe phóng như bay về phía trước. Rơi cả bó hoa xuống đường, Phí mất bó hoa đẹp
bị xe cộ đè nên!
Ôi trời! Đến
nước này mà chị vẫn còn tiếc, thấy phí cho cái bó hoa được thì tôi cũng bó tay
chấm com rồi! hihihi
Lần thứ hai
chị rút kinh nghiệm hơn, chị nhờ tôi lập nick có tên “Gái xấu xí - chung tình -
chung thủy”, chị vào chát room và quen được một anh có cái tên nick “ Chàng xấu
trai - cần tìm gái đảm”. Cũng chát chít hàn huyên được một tháng thì chuyển
sang giai đoạn tỏ tình, yêu đương. Lần này chị nói rõ là mình xấu xí, thô kệch
lắm, nếu anh thấy thực sự muốn tiến tới quan hệ lâu bền thì hãy gặp. Chàng trai
cũng khẳng định chắc nịch: Anh không quan trọng vẻ đẹp bên ngoài đâu. Vẻ bên
ngoài rồi cũng tàn phai, quan trọng là nét đẹp nội tâm mới quan trọng. Anh cần
là cần cái đẹp nội tâm cơ!
Thế là ho hẹn
gặp nhau. Lần này để chắc ăn, chị nhờ tôi đi trước, vào quán hẹn, chị ở ngoài gọi
điện thoại để xác định đối tượng, tôi có nhiệm vụ xem xét anh chàng này xấu
trai hay đẹp trai. Nếu đẹp trai thì thôi không gặp. Tôi vào trước và đánh tín
hiệu cho chị có thể gặp. Đó là một anh chàng thấp, nhỏ, còm dơ xương, nước da
ngăm đen, thêm hàm răng vẩu rất chi là không hợp lý. Tôi đoán chắc lần này hai
bên tương xứng có thể làm quen rồi! Ai dè khi chị vừa vào đến bàn ngồi uống nước,
chàng vẩu đã vội vã đứng dậy, cáo từ vì ở nhà vừa gọi có việc gấp! Thế là tan
tành một cuộc tình trong mộng!
Lần này thì
chị buồn, chị thất vọng lắm. Chị bảo với tôi: Mẹ kiếp! Bọn chúng nó chỉ được
cái nói mồm. Nào là yêu thắm thiết, nhớ vô biên. Nào là yêu không bao giờ để ý
đến vẻ đẹp bên ngoài. Cái quan trọng là vẻ đẹp bên trong. Láo! Láo hết! Vừa mới
thấy người ta có vẻ đẹp bên ngoài xấu xí đã chạy con mẹ nó rồi thì còn đâu cơ hội
mà thấy vẻ đẹp bên trong! Láo! Láo hết!
Lần thứ ba
chị vẫn dùng nick “Gái xấu xí – Chung tình – Chung Thủy”, và chị gặp được một
anh chàng có tên nick: “Trai công trường tìm vợ không xinh”. Khỏi phải nói, họ nói chuyện với nhau hợp đến
từng mi-ni-mét. Lần này chị quyết định không chỉ nói mà còn gửi cả ảnh chân
dung, ảnh toàn cảnh với lời đề, em xấu xí không xinh, anh có muốn quen không?
Đáp lại chàng trai cũng giải thích: Anh đi công trường ở Lào, Cam-pu-chia suốt,
bố mẹ già ở nhà cũng giục lấy vợ, vợ anh có thể thay anh chăm sóc bố mẹ. Nhất
là anh muốn lấy vợ không xinh (sẽ không bị người khác tán tỉnh), anh chỉ cần người
tốt tính, chung tình, chung thủy thôi. Được như thế thì anh mới an tâm ở nước
ngoài làm việc được chứ.
Chị bảo anh
nói có lý. Thế là chị tin. Nhưng ba tháng, bốn tháng vẫn chưa có cơ hội gặp
nhau! Những dòng gia-hu nhớ thương, da diết cồn cào tim gan, lòng phèo cứ thế
trào ra từ hai đầu nick chát. Một hôm anh điện thoại cho chị và bảo: Hôm qua
anh ở Viên-chăn, mua được một bộ đồ hàng hiều đẹp tuyệt vời có giá trị hơn 10
triệu đồng. Anh sẽ gửi cho em làm quà tặng. Coi như đó là vật làm tin để em thấy
tình cảm của anh chân thành. Anh xác định sẽ lấy em làm vợ, và không tiếc tiền
gửi quà cho em dù đã xem ảnh em gửi cho anh. Thế là em hiểu anh rồi chứ?
Chị ríu rít:
vâng! Vâng! Dạ! Dạ! Em tin! Em tin! Ba ngày sau thì người đưa quà đến nơi chị
làm việc. Trước khi nhận quà nhân viên bưu phẩm yêu cầu chị nộp 300 ngàn đồng
tiền cước phí gửi. Chị gọi cho anh, anh bảo chờ anh điện thoại hỏi bưu phẩm ở
Lào. Lúc sau anh điện thoại lại cho chị bảo: Bọn bưu phẩm bên này gửi thiếu tiền
phí vận chuyển cho bên Việt Nam.
Nó hứa sẽ gửi sang đầy đủ sau 2 ngày nữa. Bây giờ em tạm thời trả tiền cho nhân
viên đưa hàng đấy! Nhớ là phải yêu cầu cậu ta xuất trình thẻ nhân viên, làm giấy
biên nhận để hai ngày sau đó đến trụ sở của họ nhận lại tiền.
Chị thấy anh
dặn như thế rất chắc chắn, an tâm thì cũng làm theo rồi vét ví trả tiền cước để
nhận quà của người yêu. Hồi hộp, xúc động chị mở hộp quà ra xem. Chao ôi! Trong
hộp quà toàn là quần sịp rách của đàn ông! Chị đắng người, khi biết mình bị lừa.
Một cứ lừa làm chị ngã gục. Bẽ bàng với bạn bè, đồng nghiệp, chị bỏ chỗ làm về
thẳng nhà trọ, đóng cửa khóc ròng suốt một ngày, một đêm. Tôi động viên chị, an ủi chị và khuyên chị
nên về quê nghỉ ngơi mấy ngày cho thanh thản, bao giờ vui trở lại thì trở lên Hà Nội tìm chỗ khác xin vào làm.
Sớm hôm sau
chị quyết định về quê. Con ngõ nhỏ sớm đông vắng tanh không một bóng người. Chị
lủi thủi xách túi hành lý một mình lặng lẽ bước hướng về phía bến xe! Lòng tôi
bỗng thấy trĩu nặng những tâm tư xao động. Phía cuối ngõ những chiếc lá vàng xào
xạc bay bay trên mặt đất.
Chị về quê,
sau đó mấy ngày tôi cũng chuyển phòng trọ đi nơi khác, định bụng có dịp sẽ ghé
thăm chị, nhưng cuối cùng cứ lu bù việc này việc khác chẳng đến thăm chị được.
Có đôi lần tôi điện thoại hỏi thăm chị, nhưng chị đã đổi số điện thoại, thế là
mất liên lạc. Nhưng quả là trái đất tròn thật! Tưởng rằng chị em chẳng bao giờ liên
lạc được với nhau thế mà giờ đây tôi lại đang nói chuyện hàn huyên với chị qua
sóng điện thoại.
Chị kể: Sau
khi chúng tôi chuyển đi, có một anh làm công nhân nhà máy nhựa về đó thuê phòng
trọ. Anh tên là Tân, học hành không cao, chỉ hết cấp 2 rồi đi làm. Nhưng anh tốt
tính, thật thà, chăm chỉ. Tâm sự lâu dần, hai người yêu nhau, rồi đến với nhau.
Số phận tréo ngoe vẫn không cho chị cơ hội được làm cô dâu trong ngày cưới khi
bố mẹ anh Tân không đồng ý cho anh Tân lấy chị. Dù cản trở nhưng anh chị vẫn
quyết đến với nhau, tự ra ủy ban làm thủ tục đăng ký kết hôn. Họ thuê một căn
phòng ở gần bến xe Nam Thăng Long. Sau đó 1 năm thì chị sinh được một bé trai
kháu khỉnh. Được 2 năm thì anh bị tai nạn lao động phải cắt bỏ đôi chân và một
cánh tay trái. Ngày anh bị tai nạn, tưởng chừng không qua khỏi. Anh trăn trối
cho bố mẹ nhận chị và con về làm con dâu. Trước khẩn cầu ccuối cùng của anh, bố
mẹ anh đã ôm chị và cháu vào lòng. Chị bảo: Có lẽ đó cũng là động lực duy nhất
để anh Tân vượt qua cơn nguy kịch mà hồi phục em à.
Chị bảo: Tiền
bảo hiểm, đền bù, công ty hỗ trợ, anh chị em trong công ty quyên góp… lo cho anh bình phục. Anh chị còn lại được
hơn 100 triệu. Đúng lúc nơi chị làm việc cần thanh lý cửa tiệm, chủ tiệm thương
tình hoàn cảnh của chị thì nhượng lại với giá rẻ, và để chị trả dần theo
tháng. Đến giờ chị đã trả hết nợ, thu hồi
được vốn và bắt đầu có lãi.
Tôi vâng dạ
động viên chị: Chị vất vả quá! Nhưng dù sao cuối cùng số phận cũng mỉm cười với
chị rồi đó! Cố gắng chị à!
Chị cười hé
hé! Cái điệu cười vẫn như ngày xưa nhưng giọng đã ấm, trầm và dịu hơn xưa. Một
chút ấm của người phụ nữ từng trải. Chị thở dài bảo tôi: Đời mà em. Dù anh
giàu, hay nghèo, ai ai cũng có những nỗi khổ riêng. Nhưng trời không bao giờ
tuyệt đường con người đâu. Trong cái bế tắc trời luôn mở cho họ con đường giải
thoát. Chỉ có điều họ có đủ dũng cảm, dũng khí để mà đối mặt, vượt qua đoạn đường
mù mịt tối tắm rồi mới thấy được lối thoát rộng thênh thang phía trước. Nói thì
dễ mà làm thật khó lắm thay! Âu cũng là cái vại phải không em.?
Hai chị em lại
cười he he!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét