MENU

Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

Truyện dài kỳ - Hai nửa nụ cười - Kỳ 3


Truyện dài kỳ
 Hai nửa nụ cười
                             Bình Minh (BVT)

           
            Đọc kỳ 1 ở đây: Kick chuột

            Đọc kỳ 2 ở đây: Kick chuột

                                                                       Kỳ 3

           Kể từ khi gặp lại Linh, nó như gặp được phao cứu sinh trong đời. Mỗi dịp cuối tháng khi mà tiền tiêu cạn hết, lương tháng chưa đến kỳ là nó lại chạy đến con Linh hỏi mượn tạm rồi khi lĩnh lương nó hoàn trả bạn. Mọi việc cứ như thế diễn ra trong nhịp sống đầy mệt mỏi mà ngày ngày nó đang phải cố gắng chấp nhận. Càng ngày nó càng nhận ra sự phức tạp và khó khăn của đời sống gia đình. Những lúc một mình đối diện với không gian hiu quạnh nó hay suy nghĩ vẩn vơ linh tinh rồi trong vô thức cảm xúc buồn nặng trĩu bỗng tràn về trong nó. Và nó khóc. Nó khóc đơn giản bởi nó nhận ra sự bất lực trong việc xây dựng kinh tế gia đình. Nó khóc bởi nó nhận ra một tương lai mờ mịt phía trước. Nó khóc còn vì những khát khao của một người phụ nữ có chồng là ước muốn có một vài đứa con xinh xắn để yêu chiều chăm sóc nhưng tất cả đều phải gác lại vì kinh tế chưa cho phép. Những ước mơ của cuộc sống lãng mạn, ngọt ngào trước đây đã bị nhuộm màu tro tàn và thấm đậm vị mặn chát của những giọt mồ hôi và nước mắt. Chồng nó trước đây khi ông bố còn tại vị thì người ta nể nang, người ta nâng đỡ, người ta hứa giúp này giúp kia, nhưng khi vật đổi sao dời thì những lời hứa cũ xưa ấy bỗng dưng bay biến. Nó hiểu rằng chồng nó đã vô cùng chơi vơi và thất vọng trước sự đổi dời của lòng người thế gian. Nhưng biết làm sao được. Có lẽ đó là quy luật của cuộc sống chăng? Nó nhìn Quang ngày càng trở nên gầy guộc xanh xao vì sương gió cuộc đời mà lòng thấy xót xa vô cùng. Ánh mặt anh trĩu nặng, những dải cuồng thâm rộng hơn nơi vòm mắt, khuân mặt hồng hào lịch lãm xưa kia giờ đây được nhuộm một màu xám đen tối sầm như chính tương lai chưa biết đi về đâu của vợ chồng nó vậy. Và mỗi lần gặp con Linh là một lần nó khóc, mà cũng chỉ có con Linh – một đứa bạn thân từ hồi trung học mới đủ để nó tin cậy bật ra tâm sự thầm kín thẳm sâu trong lòng. Người ta nói kìm nén càng lâu thì tiếng khóc bật ra càng nức nở. Mà lòng người không phải là cái thùng không đáy nên rất cần phải tâm sự phải chia sẻ với ai đó cho vơi bớt đi những “bức xúc” bên trong. Mỗi lần tâm sự, mỗi tiếng khóc bật ra vô thức như vậy cũng làm cho nó cảm thấy nhẹ lòng hơn và lại tiếp tục lao vào cuộc  sống với bộn bề những trăn trở suy tư rồi lại cố gắng kìm nén cảm xúc vào lòng chờ đến một ngày nào đó lại bật ra thành tiếng thổn thức qua khóe mắt, trái tim…

          
  Cuộc sống cứ thế diễn ra, giá cả ngày một tăng vọt trong khi lương vợ chồng nó đã ít ỏi lại gần như chẳng tăng thêm được đáng là bao. Nợ vẫn hoàn nợ, vợ chồng nó cứ loay hoay trong vòng xoáy vay ngân hàng, trả lãi hàng tháng. Hết kì hạn thì xoay sở đó đây để đủ tiền trả tiền vay gốc rồi lại vay từ đầu, lại trả lãi hàng tháng. Một chu kì cứ thế chẳng thế nào thoát ra tựa như một chiếc vòng kim cô đã ám vào đầu nó vậy, nó càng cố giẫy giụa thì càng chặt và càng cảm thấy đau hơn. Và cứ thế nó buông xuôi cho số phận tính toán từng bữa từng ngày mà thôi. Một hôm con Linh gặp nó và bảo:
 - Hằng! Tao thấy vợ chồng mày cứ chịu loanh quanh luẩn quẩn mãi thế này ư?
 - Thế mày tính không chấp nhận như thế này thì làm sao được?
 - Thế thì phải cố mà nghĩ cách nào đó mà thoát khỏi cái cảnh này chứ. Chúng mày cứ quấn lấy nhau rồi chấp nhận “ăn bánh mì uống nước trắng” mà sống cả đời à.
 - Thực ra tao cũng nghĩ nhiều lắm chứ! Nhưng tao chẳng nghĩ ra cách gì cả. Nhiều lúc nghĩ mà chán phát khóc mày à!
 - Hay là! … Con Linh ngập ngừng – Tao thấy hay là…
-  Hay là làm sao?
- Tao nghĩ thôi thì vì cuộc sống của vợ chồng trong tương lai. Mày chịu khó đi làm ở nước ngoài mấy năm kiếm ít vốn đem về thì mới khá lên được. Công ty ngày trước tao làm bên Đài Loan nó đang cần tuyển gấp người đấy! Mày có đi tao giới thiệu.
 - Tao đã biết gì về ngoại ngữ đâu mà đi được ngay chứ mày! Với lại sang đấy một thân một mình có chuyện gì biết xử lý sao đây.
 - Bên đấy còn có cái Tâm. Mày sang đấy nó sẽ lo cho mày hết. Chỉ có điều chấp nhận đi sang đó là chấp nhận hy sinh, sẵn lòng làm tất cả vì đồng tiền thì mới có nhiều tiền đem về.
- Thế nếu tao đi thì sang đấy làm gì?
 - Công ty này làm về hàng điện tử cũng không vất vả lắm đâu, ngày làm tám tiếng  thôi. Người như mày thì nên liên lạc với cái Tâm để mà làm thêm bên ngoài kiếm được bộn tiền chứ cứ tăng ca trong công ty với cái lương chết tiệt thì chẳng được mấy đâu.
- Thế làm bên ngoài là làm gì?
- Thì … - Con linh ngập ngừng một lát rồi nói tiếp – Thì làm linh tinh đủ thứ tùy vào mày muốn nhiều tiền hay ít tiền thôi. Nói chung con Tâm sẽ lo cho mày. Đứa khác thì tao không biết và tao cũng chẳng hơi đâu mà giới thiệu hại vào thân. Nhưng mày thì tao nghĩ nếu mày vì chồng vì con, vì tương lai mà chấp nhận làm thêm nhiều việc thì cũng thu nhập khá ổn đấy. Cái cốt là mày sang đấy thì sẽ biết. Không lo lắng đâu.
- Nếu thế thì để tao nghĩ đã. Cũng phải tính toán cho kỹ chứ. Với lại chi phí đâu ra để mà đi nữa cơ.
- Nhờ bố mẹ vay mượn thôi. Chỗ bạn bè thì tao sẽ cố gắng cho mày mượn một nửa, mấy tháng có tiền rồi trả lại tao là được.
- Để tao suy nghĩ và bàn bạc với chồng tao đã, rồi có gì tao sẽ báo cho mày.
            Nó trở về nhà mà lòng đầy những băn khoăn trăn trở và suy tính. Nên hay không nên làm như con Linh khuyên. Không làm thì biết đến bao giờ cuộc sống mới có vận để thay đổi. Mà đi nước ngoài thì Quang ở nhà sẽ sống như thế nào. Nó chưa một ngày sống xa chồng giờ có thể sống xa Quang được chăng. Bữa tối diễn ra như mọi khi với bát canh nho nhỏ, vài miếng thịt mỡ lèo bèo giá rẻ. Nó nhìn mâm cơm đạm bạc của mình mà rớt nước mắt. Nó bất chợt nhớ đến bữa cơm với một khúc cá trắm, mấy miếng thịt ba chỉ loại ngon, chan nước thịt sốt cà chua hồi chiều của chủ quán cà phê dành cho chú chó tây nhà họ mà trong lòng bỗng nghẹn uất đớn đau. Một nỗi buồn pha chút bất lực trước cuộc sống bất chợt thoáng qua trong đầu nó. Một cảm giác buồn mênh mang cứ lan tỏa đâu đó quanh nó mà nó chưa thể định hình được đó là gì. Cuộc sống chẳng qua chỉ làmột kiếp người tạm bợ, nó muốn được sống cho đàng hoàng, muốn được sống đầy đủ như mọi người mà sao khó đến thế hay sao?
-          Anh à! Chiều nay em có gặp cái Linh.
-          Thế bạn bè có tâm sự nhiều chuyện không?
-          Cũng nói nhiều. Có một việc là … - Nó ngập ngừng nhìn chồng rồi nói tiếp – Cái Linh khuyên em nên…
-          Linh khuyên em nên làm gì?
-          Nó khuyên em nên đi xuất khẩu lao động ở Đài Loan. Công ty mà cái Linh ngày trước làm việc hiện giờ đang cần tuyển công nhân anh ạ.
-          Không được! – Quang lập tức phản đối ngay – Em đã đi ra ngoài bao giờ đâu. Sang đấy vất vả lắm, một thân một mình em bên đấy anh không yên tâm để em đi được.
-          Em cũng nghĩ như anh đấy! Nhưng cái Linh bảo công ty này làm nhàn lắm, với lại bên đấy còn có cái Tâm bạn thân của em nữa. Sang đấy cái Tâm sẽ lo cho em ổn định công việc. Công ty ít việc thì đi làm thêm bên ngoài. Cái Linh bảo có Tâm lo cho em ra ngoài làm thì thu nhập tốt lắm anh ạ.
-          Nhưng … - Quang ngập ngừng rồi im lặng.
            Ánh mắt Quang bất chợt cúi xuống bàn ăn. Một không gian hiện ra trước mắt anh với vài miếng thịt mỡ lều bều đĩa thức ăn nhỏ nhỏ. Một đĩa rau muống luộc lỏn vỏn vài cọng già cô đơn. Anh thở dài rồi đặt đũa xuống mâm, mắt ngước nhìn ra xa xăm. Phía xa xa ngoài bầu trời một màu tối xám xịt, thi thoảng một ánh đèn điện của những chiếc xe máy, chiếc xe ô-tô chạy vụt qua rồi lại tắt ngấm. Đâu đó ngoài đường còn có tiếng cười đùa rất vui của những tốp công nhân đang gọi nhau đến công ty làm ca đêm. Nó nhìn chồng rồi cũng đặt đũa thở dài. Bất chợt một nỗi buồn mênh mang trào dâng trong nó, hai hàng nước mắt cứ thế lăn dài trên má, thấm vào khóe môi mặc chat, chảy xuống cằm rồi rớt xuống bát cơm còn đang ăn dang dở. Những giọt nước mặn chát ấy cứ nhẹ nhàng thấm dần vào từng hạt cơm trắng tròn bất động. Nó gạt nước mắt, lấy lại bình tĩnh nói trong giọng nghẹn ngào:
-          Em cũng nghĩ kĩ lắm rồi. Phải chấp nhận hy sinh thì may ra mới đổi khác được anh ạ. Cứ thế này thì vợ chồng mình biết bao giờ mới hết nợ, đến bao giờ mới đủ tiền để sinh con, nuôi con chứ anh. Cái Linh nó hứa giúp em một nửa tiền chi phí đi. Còn lại thì em sẽ nhờ bố mẹ em vay giúp, rồi sang đấy làm có tiền thì sẽ trả hết.
-          Anh thấy thương và lo cho em lắm! Anh không lỡ …
-          Em biết, em hiểu mà. Em cũng lo lắng cho anh, không biết nếu em đi thì anh sẽ sống ra sao. Nhưng có lẽ chỉ còn cách lựa chọn này thôi anh ạ.
-          Hay là .. – Quang ngập ngừng – Hay là … Anh tính thế này có được không?
-          Anh tính làm sao?
-          Anh tính là em ở nhà, còn anh sẽ đi. Anh không lỡ để em đi đến một nơi vất vả cực nhọc và xa lạ một thân một mình được.
-          Không được – Nó kiên quyết phản đối – Mất cả đống tiền mới lo cho anh vào được biên chế được. Anh phải ở nhà làm việc. Rồi dần dần sẽ ổn. Em thì công việc bấp bênh nên đi là tốt nhất.
-          Anh … Anh .. – Quang nghẹn ngào hồi lâu mới thành lời – Anh… Anh xin lỗi vì đã không làm gì được cho em.
            Nói rồi Quang lại ngước nhìn ra xa. Đôi mắt thâm sâu của anh bắt đầu ướt đẫm. Không gian trước mắt anh bất chợt nhòe đi, cả một thế giới trở nên nhạt nhòa và mờ ảo. Một cảm giác nhói đau trong tim bất chợt dội lên. Anh cố nhắm nghiền mắt lại để nước mắt thôi rơi nhưng nơi khóe mắt vẫn kịp trào ra hai giọt nước mắt lăn nhẹ và nhanh chóng lan tỏa ra hai gò má. Bất giác nó nấc lên liên hồi rồi khóc lên thành tiếng. Từng tiếng khóc đứt đoạn. Nó cứ thế gục vào vai Quang mà khóc. Những tiếng khóc bị ngắt bởi những tiếng nấc nghẹn ngào cứ liên hồi đứt quãng tựa như một con loạt các dòng thác cứ nối tiếp nhau kéo dài đến vô tận. Ngoài trời những giọt mưa bắt đầu lất phất bay bay!

                                        (Hết kỳ 3 …và ... còn tiếp …)

1 nhận xét:

Bà con Còm-mèn về bài này trên Facebook ĐC nói...


Hang Hoang and Hải Vũ like this.
View 2 more comments
Nguyet Thu Pham Bao giờ mới có tiếp
May 13 at 3:37pm via mobile · Unlike · 1
Đá Cuội Hẹn một ngày đẹp trời sẽ có tiếp bạn Nguyet Thu Pham ah! Thanks cô giáo đã quan tâm theo dõi nhé!
May 13 at 10:28pm · Like
Nguyet Thu Pham Hum nay mình thấy trời cũng đẹp. Cố gắng có sớm bạn nhé
May 13 at 10:45pm via mobile · Unlike · 1
Đá Cuội Hi.hi. Đúng là trời cũng đẹp đẹp. Nhưng tớ thấy vẫn chưa đẹp lắm cô giáo à! hihii! Sẽ sớm có kỳ tiếp thôi cô giáo à! Trân trọng cảm ơn lời động viên của cô giáo Nguyet Thu Pham ! Khà khà!
May 13 at 11:53pm · Like