TIỂU THUYẾT TUỔI THƠ – KỲ 9
Bình Minh (BVT)
SỐ ĐỎ
Tôi biết và
tôi hiểu những hy sinh và cố gắng vô cùng của bố mẹ tôi để có thể cho tôi đi học
tiếp. Cũng chính vì thế mà tôi có thêm động lực và quyết tâm học hành thật tốt,
thật tốt để không phụ lòng mong mỏi công sức mà họ đã dành cho tôi. Tôi thi đỗ
cấp ba trung học phổ thông với số điểm khá cao tiếp tục được xếp vào lớp chọn của
trường.
Lên cấp ba
tôi phải học ngày hai buổi mặt khác em gái tôi cũng lớn hơn có thể chăn trâu được
nên tôi ít khi dắt trâu ra đồng mà đượ ưu tiên cho việc học nhiều hơn. Thấm
thoát cũng đã hết nửa đầu học kì một của năm lớp mười, trường mới, bạn mới cũng
đã quen thân hơn. Nhà trường bắt đầu thi tuyển chọn học ra những sinh giỏi cho
các bộ môn để tập trng ôn thi cấp tỉnh. Vốn có khả năng trội hơn về các môn xã
hội nên tôi đã được vài ba thầy cô giáo các môn xã hội gọi mời. Nhưng tiêu chuẩn
nhà trường là một học sinh chỉ được phép chọn một môn học để ôn. Tôi đã quyết định
chọn thamgia đội tuyển ôn tập môn lịch sử.
Đọc tiếp>>>
Đọc tiếp>>>
Cũng trong
khoảng thời gian này thì chị gái thứ tư của tôi xây dựng gia đình. Từ lễ ăn hỏi,
xem mặt, học kinh, lễ cưới tới hôn lễ rồi còn phải có chút ít gọi là của hồi
môn cho con trong ngày vu quy…là một quá trình dài và bố mẹ tôi cũng phải chạy
ngược chạy xuôi để có đủ tiền lo xong xuôi mọi việc. Kinh tế khánh kiệt lại cộng
với tôi, em gái tôi đi học hàng tháng vẫn phải đóng tiền đều đều. Bố mẹ thì
cũng yếu đi hay ốm vặt hơn làm gia đình tôi đã nghèo càng nghèo hơn. Biết được
điều đó và hiểu được điều đó tôi luôn cố gắng học tập, có thời gian là giúp đỡ
bố tôi đi cầy bừa trong những ngày mùa.
Bữa đó đang
ăn cơm thì ông nói với mẹ và anh em:
-
Bố thấy ông Phiến có cái tivi đen trắng vẫn còn
tốt lắm. Ông ấy mới mua cái tivi mầu nên bảo bán cái tivi ấy đi. Ông bán có hai
trăm nghìn. Muốn mua về có cái để xem mà đang tính.
-
Gớm! Ông xem nhà làm gì có tiền mà mua tivi – Mẹ
tôi góp lời – Mua về lại còn tiền điện nữa
chứ có phải để không đâu.
-
Thì tôi bảo là muốn mua thôi. Tại ông ấy bảo bán
rẻ lại, khi nào có tiền thì trả cho ông ấy cũng được. Làng mình bây giờ gần như
cả làng nhà nào cũng mua tivi cả rồi nhà mình không có cái màu như nhà họ thì
có cái đen trắng về cho con cái xem tạm đỡ phải đi xem nhờ.
-
Biết là thế nhưng lấy đâu ra tiền. Tuần sau lại
đóng tiền học cho hai đứa rồi đấy. Tổng cộng một trăm nghìn đấy có ít đâu ông.
-
Ừ! – Bố tôi chỉ ừ một tiếng rồi trằm ngâm nâng cố
rượu trắng lên nhấp một ngụm. Ánh mắt ông nhìn ra xa xôi phía ngoài xa nơi cánh
đồng gió lộng.
Bố tôi vốn
có thói quen uống rượu vào bữa trưa và bữa tối. Mỗi bữa ông uống không nhiều chỉ
khoàng hai hoặc ba chén nhỏ loại chén uống trà bình thường. Món nhậu của ông
cũng chẳng phải là thịt thà gì mà chỉ là mấy viên lạc rang không hơn không kém.
Lúc này nhìn vẻ mặt và ánh mắt của ông mà tôi thấy cảm xúc xáo trộn.
Khi nhà tôi
đang ăn cơm thì một chú cùng làng tôi vào chơi. Ông ngồi xuống uống rượu lạc
cùng bố tôi rồi bảo:
-
Em đang định rủ mấy người thành lập tổ đi đào
vàng trong Khâm Đức (Đà Nẵng). Em thấy mấy tổ ở làng mình cũng kiếm ăn được anh
ạ.
-
Thế chú đã tính phải mua những máy gì và bao
nhiêu tiền chưa?
-
Em tính sơ sơ nếu mình đi mười người thì mỗi người
tầm năm triệu là đủ tiền mua máy móc và đồ ăn trong khoảng một tháng đầu rồi.
Sau đó làm ra thì anh em mình sẽ có tiền để mua đồ ăn và làm việc tiếp.
-
Vậy chú rủ được mấy an hem rồi?
-
Em cũng rủ được gần đủ rồi. Thấy anh chị cũng
khó khăn nên em rủ anh đi cùng. Biết đâu số mình đỏ thì đổi đời anh à. Em dự định
nếu đủ người thì khoảng tuần sau là sẽ đi.
-
Để tôi tính xem thế nào chú à.
-
Còn tính gì nữa bác. Quyết đi đi. Cứ quần quật
mãi mà có thoát ra khỏi cái nghèo đâu anh. Nhà anh lại hai đứa đi học vất lắm.
Mình phải đầu tư đi mới mong khá hơn được anh à.
-
Ừ! …
Bố tôi lại ừ
và lại cầm chén rượu lên nhấp một ngụm. Tôi để ý kỹ khuân mặt ông xạm đen, nhăn
nheo vì sương gió và dòng đời. Có lần bố tôi kể từ khi bố tôi mới năm bẩy tuổi
thì ông tôi đã mất. Bà nội tôi không có tiền nuôi con cũng phải dứt lòng cho đi
một đứa con thứ hai mà chỉ để lại bố tôi và một đứa con thơ bé thứ ba mà thôi.
Sau này khi người con thứ ba của bà được năm tuổi vì quá đói và cũng vì vô tình
làm vỡ một cái nổi đất của mẹ mà bỏ đi biệt tăm không quay về nữa. Bố tôi lớn
lên đã phải làm việc quần quật từ nhỏ, làm thuê làm mướn, vác đất, cấy cày tất
cả để kiếm đủ cái ăn sống qua ngày đoạn tháng. Sức lực con người thì có hạn mà
thời gian thì vô hạn. Con người vẫn phải sống thuận theo thời gian theo quy luật
của cái ăn cái mặc. Có ăn thì mới tồn tại được. Năm bố tôi lấy mẹ tôi cũng là
năm bà nội tôi mất vì căn bệnh ung thư dạ dầy. Cứ như thế dòng thời gian đẩy
đưa. Ông chẳng có một lúc nào được nghỉ ngơi, đầu óc lúc nào cũng phải đuổi bám
theo cái ăn cái mặc. Gia đình, vợ con, công việc làng nước… tất cả đều phải thu
xếp sao cho ổn. Có nghèo nhưng vẫn phải nghèo cho đáng với cái tâm. Nghèo nhưng
không thể để người ta khinh bỉ. Bố tôi vẫn thường hay nói với chúng tôi: Đói
cho sạch, rách cho thơm. Và quả đúng như thế. Cả đời ông đã sống như thế. Ông
đã nói là sẽ làm. Ông vay mượn ngược xuôi hẹn ngày một trả là đúng ngày ông sẽ
trả. Không bớt một xu cả gốc lẫn lãi. Ông cũng có những tháng ngày xuôi ngược
khắp mọi miền, làm đủ nghề miễn sao kiếm được tiền cho gia đình sinh sống.
Nhưng số đời vẫn là vậy. Cái nghèo nó vẫn đeo bám theo ông như chẳng bao giờ dứt.
Cũng đã mấy lần ông đi đào vàng mong cho cuộc đời có sự “may”, mong gặp được
cái “số đỏ” mà cũng chẳng thể khá hơn. Vẫn lòng vòng quanh quẩn với cái nghèo
năm tháng.
Bố tôi quyết
định đi vay mượn làng xóm để có đủ tiền góp vốn cho tổ. Ngày ông đi tôi nhìn
theo bước chân ông với cái túi vải trên vai, cái bao tải nhét mấy bộ quần áo
cũ. Nhà chẳng có tiền để mua quần áo mới. Mẹ tôi chỉ kịp thức thâu đem nhặt nhạnh
cắt chỗ này vá chỗ kia cho chồng những chiếc áo vá sao cho gọn gàng không rách
thủng tả tơi.
Năm giờ sáng
ông đút vội gói cơm nếp lạc mẹ tôi chuẩn bị sẵn vào túi rồi vội vã ra đi. Trời
vẫn còn nhá nhem. Mấy người trong làng có người đưa ra bến xe bằng xe máy. Bố
tôi chỉ lủi thủi bước đi rồi đi nhờ xe cùng với mấy người trong tổ. Trước khi
bước ra khỏi cửa ông bảo: Mẹ con ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ. Đừng quá kham khổ
quá. Đâu rồi sẽ có đó. Mẹ con nhớ chăm con trâu cho khỏe. Thằng Bình nếu có thời
gian thì ngày mùa đưa trâu đi cầy bừa kiếm ít thóc. Kiếm được tí nào hay tí đấy.
Bố đi đây!
Chỉ có thế.
Rồi ông đi thằng. Cái khoảng sân trước nhà bỗng chợt vắng tanh. Mẹ tôi vẫn ngồi
đứng ở ngoài hiên không nói nhìn ra. Thẫn thờ một hồi lâu bà lại đi xuống bếp
ngồi nấu cám lợn. Tôi buồn mênh mang. Một nỗi buồn trống vắng và bồng bềnh.
Ngoài sân trời cũng dần sáng hơn. Những ngọn gió vẫn xào xạc thổi bay những chiếc
lá khô rơi rơi xoay tròn trên mặt đất.
Bố tôi đã
đi. Cả tuần sau đó tôi vẫn cảm thấy căn nhà sao trống trải đến vậy. Ngày ngày
ông ở nhà, có nhiều lúc ông cáu gắt, ông khó tính làm cả nhà cũng thấy bức bối
khó chịu. Nhưng khi ông đi rồi thì lại thấy sao trống trải đến lạ kỳ. Cái cảm
giác thiếu đi một cái gì đó rất gần gũi mà tôi chẳng thể nào định hình cho nổi.
Nó cứ bồng bềnh như một đám bèo bồng giữa mặt biển mênh mang. Nhỏ bé lắm. Xa vời
lắm. Đám bèo ấy cứ nhô lên dập xuống theo từng cơn sóng vỗ mãi ngàn năm chẳng dừng.
Tôi đi học
và cũng tranh thủ về nhà là giúp đỡ mẹ. Những công việc nặng, phải leo trèo tôi
đều tranh thủ những buổi chiều không học và những ngày chủ nhật nghỉ tôi làm hết.
Phun thuốc diệt sâu cho lúa, cầy bừa ruộng, xới vườn trồng cây… tất tật những
việc đó bố tôi ở nhà hay làm thì bây giờ tôi cũng cố gắng tranh thủ để làm giúp
đỡ mẹ.
Thấm thoát cũng đã đến kì thi học sinh giỏi cấp tỉnh. Tôi vẫn
đi ôn tập đầy đủ, buổi đi học, buổi đi ôn, tối chăm chỉ học bài, làm bài. Còn
buổi nào thì đưa trâu ra đồng cầy thuê, bừa thuê kiếm thêm chút thóc cuối vụ.
Do cũng chẳng có nhiều thơi gian nên tôi cũng chỉ tranh thủ nhận làm được một số
ruộng của một số người trong làng. Còn đâu tôi từ chối và bảo họ đi tìm người
khác làm cho. Tôi thường chọn những ruộng của những người già, những bà góa, những
gia đình nghèo. Có lẽ đó là sự đồng cảm hay đó là một góc của lương tri nhắc
tôi phải giúp họ. Tôi chỉ biết rằng đó là những con người đang cần tôi nhận cầy
bừa cho họ. Bởi sức khỏe của họ, bởi
hoàn cảnh và cũng bởi một điều gì đó mà trong tôi muốn giúp họ để họ khỏi chạy
xuôi ngược nhờ người khác. Cho đến mùa thu công cầy bừa tôi cũng bảo mẹ tôi lấy
rẻ hơn chút. Lương tri và tình yêu con người cần được thức tỉnh rõ ràng từ ngay
khi chính mỗi chúng ta đã đang và sẽ làm những việc cho người khác. Chúng ta
không có nhiều thời gian để giúp mọi người, tôi cũng vậy nhưng nếu có thì hãy
biết chọn giúp cho ai và giúp như thế nào để có thể chia bớt một chút những lo
toan mệt nhọc cho họ. Chỉ cần thế thôi là trái tim con người đã thấy vui rồi.
Có những hôm trời mưa tầm tã, gió rít liên hồi, những cơn mưa rào xối xả như những
viên sỏi cứ ném thẳng vào mặt tôi. Tôi vẫn lầm lũi, và cả cánh đồng mênh mông mọi
người cũng đều chạy về nhà trú mưa hết chỉ còn lại một con vật trung thành và một
con người nhỏ bé chưa đến tuổi thành niên vẫn lùi lũi làm việc. Tôi không làm
thì cũng không có thời gian khác để làm. Tôi phải làm xong để còn có thời gian
đi học, thời gian học bài. Tôi phải làm bởi đơn giản tôi đã nhận và hứa với chủ
ruộng sẽ làm xong ruộng đúng ngày hẹn cho họ cấy. Cuộc sống có muôn vàn con người,
cũng có ngần ấy cách nghĩ. Mỗi người một cách làm khác nhau nhưng theo tôi tựu
chung lại nằm ở chỗ phải kiếm cái ăn cái mặc cho riêng mình, cho gia đình mình.
Làm để khẳng định khả năng, để chứng tỏ về danh dự, nhân phẩm trong những lời
nói, lời hứa đã phát ra.
Năm tháng
dài đằng đẵng, cũng là năm tháng bố tôi quần quật nơi phương trời núi rừng khốc
nhiệt. Nguồn tin tức ở quê mà những người ở quê biết về học cũng không nhiều.
Chỉ qua những người ở tổ khác trong làng từ miến núi ấy trở về thăm quê. Cũng
là năm tháng tôi cố gắng làm trọn những công việc mà bố tôi hay làm dù rằng có
nhiều việc làm chẳng được đến nơi mà nhiều khi mẹ tôi lại phải sửa lại cho đúng
để giúp đỡ mẹ. Cũng là năm tháng học hành với đầy những cung bậc khác nhau những
lo toan hy vọng và những kiến thức dồn dập nhập vào khối óc bé nhỏ của tôi.
Một chiều
tôi đi học về. Vừa đạp xe về đến nhà chưa kịp cất cặp sách thì từ phía ngoài cổng
có tiếng xe máy rồi tiếng một người nào
đó rất quen thuộc dặn dò ai đó:
-
Về tắm rửa, lát nữa tập trung ở nhà anh để họp
chú nhé!
-
Vâng!
Tôi ngoái
nhìn ra và thốt lên: A! Bố!
-
Bố! bố về mẹ ơi! – Em gái tôi tíu tít chạy ra
đón bố
Khuân mặt vẫn
sạm đen, những nếp nhăn nheo vẫn còn đó và có vẻ nhiều hơn. Duy chỉ có nụ cười
của ông thì rạng rỡ hơn hẳn. Nó trái ngược hẳn với lúc ông ra đi đầy trầm ngâm
và lo lắng. Mọi người trong làng thấy bố tôi về thì cũng chạy sang hỏi thăm. Cuộc
nói chuyện và cho biết thông tin hết tổ này đến tổ kia để những gia đình có người
đang đào vàng ở gần chỗ bố tôi biết và yên tâm. Vài chiếc kẹo cùng với những
thông tin, thông điệp gửi tới thay lời của những người nơi hang hầm sơn cước gửi
về miền quê được hiển rõ trên từng khuân mặt. Có kẻ vui, có người buồn, thậm
chí những bà vợ khi nghe kể về chồng thì rơm rớm nước mắt. Những cung bậc đủ vị
đều được tôi lặng im theo dõi trong cuộc chuyện liên hồi không dứt của bố tôi.
Tiếng cười nói rôm rả cả gian nhà bé nhỏ.
Thế la tổ
đào vàng của bố tôi cũng kiếm được một đủ vốn và còn dư ra được kha khá để đem
về đủ để trả hết nợ nần và một còn chút ít có thể mua đồ đạc. Bố tôi thông báo
tin vui và mọi người cũng mừng cho gia đình tôi. Nghe vậy tôi vui lắm. Niềm vui
xốn xang đến từng tế bào. Thế là từ nay nhà tôi sẽ hết nợ nần. Bố mẹ tôi từ nay
chỉ cần làm để đủ ăn và cho anh em tôi đi học. Bất chợt mắt tôi ươn ướt nhưng
ngần ấy nước chưa đủ chảy ra ngoài khỏi đôi mắt để gọi đúng tên là nước mắt được.
Nó chỉ đủ làm cho thế giới trước mặt tôi trở nên nhòe đi và dịu dịu mát rượi.
Tôi chạy lại
bảo bố tôi:
- Con đang học môn toán cần cái máy tính
Casio fx500 bố cho con tiền nhé
-
Bao nhiêu?
-
Một trăm mười nghìn ạ.
Bố tôi lấy
ra một trăm mười nghìn rồi ông đưa thêm một tờ mười nghìn nữa và bảo: Con đem
đi tiền đi mà mua. Cầm lấy mười nghìn mua cốc nước mía mà uống cho mát.
Tôi cầm tiền,
dắt xe đạp phóng vút đi thẳng hưởng trung tâm huyện, quãng đường bảy ki-lô-mét
vào trung tâm huyện khá xa nhưng hôm nay tôi cảm giác nó nhanh và gần đến vậy.
Tôi tràn ngập trong niềm vui khôn tả.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét