Đọc Tam Quốc chúng ta thấy đối lập với cái gian hùng của Tào Tháo
là cái “kiêu hùng” của Lưu Bị, vị vua họ Lưu cũng có cách xử lý mà không người nào
làm được, ông ta dùng nước mắt để tranh thiên hạ. Lưu Bị thích khóc đến
nổi tiếng.
Lưu Bị dưới sự trợ giúp của Từ Nguyên
Trực, đóng quân Tân Dã, chiêu binh mãi mã, tích trữ lương thảo, khí
tượng ngày một thịnh. Nhưng Tào Tháo đã bắt chước bút tích của Từ Mẫu
đưa cho Nguyên Trực, khiến cho ông ta phải rời bỏ Lưu Bị. Lưu Bị khóc
rằng: “Nguyên Trực đi rồi, ta sẽ không biết làm thế nào?”, rồi ngưng
nước mắt mà ngóng theo. Từ Thứ vì điều này mà tâm tư nhiễu loạn, nước
mắt lưng tròng, khi sang phía Tào Tháo từ đầu chí cuối không đưa ra một
kế sách nào.
Lưu Bị ba lần đến lều cỏ, gặp phải lời từ chối
khéo của Khổng Minh, khóc rằng: “Tiên sinh không xuất sơn, thiên hạ sẽ
sống như thế nào?”. Lưu Bị nói đi nói lại, càng động đến tâm sự sâu
kín, tâm tư trăm mối, lúc đó “nước mắt thấm ra tay áo, làm ướt hết cả
vạt áo”.
Khi Lỗ Túc Đông Ngô đòi Kinh Châu, Lưu Bị lại khóc,
dày vò những thủ hạ của Lỗ Túc không biết xử trí thế nào, cuối cùng
không hoàn thành được nhiệm vụ.
Khi tin Quan Vũ bị sát hại
truyền tới, Lưu Bị “thét lên một tiếng lớn, hôn mê ngã vật xuống đất”,
lệ thấm ướt vạt áo, ba ngày không ăn. Biểu hiện huynh đệ tình thâm.
Lưu Bị từ đầu chí cuối đều dùng nước mắt để cảm động văn thần võ
tướng, khóc để giành được một địa bàn lập nghiệp rồi cũng dùng khóc để
có được vị trí vua đất Thục.
Nguồn: Internet
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét