MENU

Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013

Truyện dài kỳ - Hai nửa nụ cười - Kỳ 5



TRUYỆN DÀI KỲ:
HAI NỬA NỤ CƯỜI
                                       Bình minh - Bùi Văn Thạch
Kỳ 5
                        Đọc kỳ 1 ở đây: Kick chuột     
                        Đọc kỳ 2 ở đây: Kick chuột 
                        Đọc kỳ 3 ở đây: Kick chuột
                        Đọc kỳ 4 ở đây: Kick chuột

           Cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu ngày thêm trầm trọng, công ty chỉ bố trí cho công nhân làm việc theo ca cơ bản mà không có thời gian tăng ca nên mức lương hàng tháng của nó cũng không được cao. Khi đã khá quen với cuộc sống, sinh hoạt và ngôn ngữ ở xứ sở xa xôi này, nó đã tìm đến Tâm có ý nhờ vả chuyện sắp xếp công việc làm thêm bên ngoài để tăng thu nhập. Những món nợ khổng lồ vẫn cứ treo lơ lửng trong đầu, trong suy nghĩ của nó chẳng lúc nào dừng. Nó sốt ruột. Nó lo lắng. Nó ước mong Tâm sẽ giúp nó tìm được việc làm thêm tốt để kiếm thật nhiều tiền gửi về cho chồng trả nợ.  Ngày chủ nhật cuối tuần khi nó đang nằm trong phòng với những suy nghĩ vẩn vơ trộn lẫn những lo toan về công nợ thì con Tâm điện thoại:
 - A-lô, Hằng à! Chuẩn bị mặc quần áo đẹp chút, đi với tao gặp mấy người bạn, Tao sẽ giới thiệu mày với họ để mà kiếm việc kiếm tiền nhé!
 - Thế bao giờ thì đi?
 - Khoảng một tiếng nữa tao sẽ quay về đón mày. Nhớ xuống cổng kí túc xá đợi tao nhé!
- Ô-kê!

Thứ Sáu, 24 tháng 5, 2013

Thầy giáo "đứng đường"


       Vụ mại dâm mà CA TPHCM vừa “hốt” ngay lập tức đã “gây bão” trong  dư luận. Hãy nhìn trong những từ khóa liên quan “Mại dâm nam”; “nghiện hút”; “Quý bà”, và…”Thầy giáo”. Không khó để nhận ra, dư luận sốc nặng chính từ tình tiết một thầy giáo phải đi bán dâm.
      Thế là từ nay, công cụ tìm kiếm sẽ mặc định thêm một cụm từ “thầy giáo bán dâm”. Nhưng thưa các bạn, với tư cách là một người học trò, đã từng là học trò, bạn có thấy đau đớn khi người thầy của mình, những người có khi chúng ta còn trọng hơn cha mẹ phải ẩn mặt dấu tên che thân phận kiếm tiền bằng cách bán đi thứ của cải lớn nhất là thanh danh.

Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

Truyện dài kỳ: Hai nửa nụ cười - Kỳ 4



Truyện dài kỳ:
 HAI NỬA NỤ CƯỜI
                                    Bình Minh (Bùi Văn Thạch)
                        Đọc kỳ 1 ở đây: Kick chuột     
                        Đọc kỳ 2 ở đây: Kick chuột
                        Đọc kỳ 3 ở đây: Kick chuột
Kỳ 4

            Sau ba tháng tham gia khóa học Hoa ngữ cấp tốc, chờ phía môi giới lo mọi thủ tục giấy tờ. Hồ sơ của nó đã được duyệt và đủ điều kiện để nhập cảnh vào đảo Đài Loan. Trước ngày rời xa tổ quốc đến một nơi hoàn toàn xa lạ và cách biệt, nó đã đến từ biệt bố mẹ hai bên. Ngày cuối cùng nó dành thời gian để bên Quang – người chồng yêu quý bao ngày má ấp môi kề. Kể làm sao hết những kỉ niệm êm đềm mà cũng đầy cay đắng mà nó và chồng đã nếm trải suốt thời gian qua. Những nụ hôn ngọt ngào trộn lẫn những giọt nước mắt mặn chát cứ thế chảy trôi qua từng ngày lênh đênh trong chuyến tàu định mệnh của cuộc sống. Con người thì luôn tham lam, đòi hỏi mọi thứ hoàn hảo với mình, còn thượng đế thì luôn vô tình sắp đặt định mệnh trước cho từng người, họ cứ sống cứ làm việc rồi số phận sẽ đến như có tự bao giờ. Nó gặp Quang, yêu và đồng ý làm vợ chàng coi như đấy là số phận thượng đế đã an bài như thế. Nó luôn tự an ủi mình và chồng cùng cố gắng vượt qua những khó khăn đường đời gian khó, rồi sẽ có ngày tốt đẹp ở tương lai. Hy vọng thế, an ủi nhau thế thôi chứ thực ra nó thấy cuộc đời nó mấy năm qua đi vẫn đen đặc một màu xẩm tối. Đồng tiền - hai tiếng ấy nói thì dễ mà sao có được nó lại khó đến vậy. Vợ chồng nó cứ mãi loay hoay trong vòng xoáy cơm - gạo - tiền mà mấy năm trời chưa dư ra được đồng nào. Đống nợ chạy công chức cho Quang vẫn còn nguyên chưa vơi được một phân, giờ lại thếm đống nợ chi phí cho nó đi lao động xứ người. Chất chứa bao nỗi buồn, bao nỗi âu lo trong hai cái đầu trẻ. Nhưng biết làm sao được! Phải liều một phen may ra mới thay đổi được số phận thôi! - ấy là nó nghĩ thế, và nó cũng hi vọng như thế bởi nó đã nhìn thấy hình ảnh con Linh bạn nó trở về với tiền tài rủng rỉnh. Xa chồng đối với nó có thể như là một cực hình. Ba tháng chuẩn bị thủ tục xuất cảnh cũng là ba tháng nó sống trong cảm giác mênh mang bồng bềnh vô định. Nó như một người từ cõi khác đến thế gian này. Đầu óc rỗng tênh chỉ chứa duy nhất một khối buồn buồn nôn nao khó tả. Nhiều đêm đang nằm ngủ nó bỗng thảng thốt giật mình thức giấc, nó với tay qua xem chồng nó ở đâu. Nó thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng nó vẫn đang nằm bên cạnh chồng, vẫn còn đang nằm gối đầu trên cánh tay chồng, vẫn còn được ngửi mùi hương cơ thể quen thuộc của chồng. Rồi nó lại thở dài. Ngửa mặt nhìn bóng đêm đặc quánh, nó thấy cô đơn lắm! Mà quái lạ, nằm bên cạnh chồng sao lại cô đơn? Một sự cô đơn vô cớ mà chính nó chẳng hiểu tại sao.

Thứ Ba, 14 tháng 5, 2013

Khóc!


              Đá cuội (BVT): Lang thang vào trang Quechoa.vn của nhà văn Nguyễn Quang Lập bất ngờ đọc được bài viết : "Lãnh đạo cả tiếng khóc"  do tác giả Trần Trung Đạo viết. Xin phép không bàn luận đến nội dung và quan điểm của tác giả bài viết đó. Nhưng trong bài viết có một đoạn thực sự xúc động mà khi đọc đến tôi đã lạnh toát cả mình, trong lòng xốn xao một cảm giác nôn nao phát khóc. Đoạn viết về mẹ Tê-rê-xa thành Calcutta, một nữ tu trọn đời sống vì lòng nhân từ, bác ái, hy sinh. Dù bạn là người theo đạo nào đi chăng nữa thì cũng nên biết rằng trên thế giới này đã từng có những con người như thế, sống một đời sống đáng để sống như vậy. Cảm ơn mẹ Tê-rê-xa đã đến với thế giới này. Cảm ơn mẹ đã để lại cho nhân loại một tấm gương về sự yêu thương. Chính mẹ đã cho cả thế giới thấy được ẩn sâu trong tâm thức loài người thì chỉ có tình yêu thương con người mới là cái đích để sống. Cảm ơn chính phủ Ấn Độ đã thay mặt những tấm lòng đầy lương tri của thế giới để tri ân mẹ trong một buổi quốc tang trang trọng -bi ai mà chẳng phải chính phủ nào cũng "rỗi hơi" làm cái việc đó đâu! Những giọt nước mắt khóc mẹ của nhân dân Ấn Độ còn vang dài mãi mãi. Nó là những giọt nước mắt thật lòng, thật tâm chứ không hề giả dối, giả tạo như rất nhiều cuộc khóc thương trong lịch sử thế giới xưa nay! Bất chợt tôi nhớ lại một câu nói nổi tiếng của một triết gia rằng: " Khi con sinh ra thì con khóc mọi người cười. Hãy sống làm sao để khi con từ giã cõi đời này con cười còn mọi người sẽ khóc!". 
           Dưới đây là đoạn viết về mẹ Tê-rê-xa thành Calcutta như sau: 


Chủ Nhật, 12 tháng 5, 2013

Truyện dài kỳ - Hai nửa nụ cười - Kỳ 3


Truyện dài kỳ
 Hai nửa nụ cười
                             Bình Minh (BVT)

           
            Đọc kỳ 1 ở đây: Kick chuột

            Đọc kỳ 2 ở đây: Kick chuột

                                                                       Kỳ 3

           Kể từ khi gặp lại Linh, nó như gặp được phao cứu sinh trong đời. Mỗi dịp cuối tháng khi mà tiền tiêu cạn hết, lương tháng chưa đến kỳ là nó lại chạy đến con Linh hỏi mượn tạm rồi khi lĩnh lương nó hoàn trả bạn. Mọi việc cứ như thế diễn ra trong nhịp sống đầy mệt mỏi mà ngày ngày nó đang phải cố gắng chấp nhận. Càng ngày nó càng nhận ra sự phức tạp và khó khăn của đời sống gia đình. Những lúc một mình đối diện với không gian hiu quạnh nó hay suy nghĩ vẩn vơ linh tinh rồi trong vô thức cảm xúc buồn nặng trĩu bỗng tràn về trong nó. Và nó khóc. Nó khóc đơn giản bởi nó nhận ra sự bất lực trong việc xây dựng kinh tế gia đình. Nó khóc bởi nó nhận ra một tương lai mờ mịt phía trước. Nó khóc còn vì những khát khao của một người phụ nữ có chồng là ước muốn có một vài đứa con xinh xắn để yêu chiều chăm sóc nhưng tất cả đều phải gác lại vì kinh tế chưa cho phép. Những ước mơ của cuộc sống lãng mạn, ngọt ngào trước đây đã bị nhuộm màu tro tàn và thấm đậm vị mặn chát của những giọt mồ hôi và nước mắt. Chồng nó trước đây khi ông bố còn tại vị thì người ta nể nang, người ta nâng đỡ, người ta hứa giúp này giúp kia, nhưng khi vật đổi sao dời thì những lời hứa cũ xưa ấy bỗng dưng bay biến. Nó hiểu rằng chồng nó đã vô cùng chơi vơi và thất vọng trước sự đổi dời của lòng người thế gian. Nhưng biết làm sao được. Có lẽ đó là quy luật của cuộc sống chăng? Nó nhìn Quang ngày càng trở nên gầy guộc xanh xao vì sương gió cuộc đời mà lòng thấy xót xa vô cùng. Ánh mặt anh trĩu nặng, những dải cuồng thâm rộng hơn nơi vòm mắt, khuân mặt hồng hào lịch lãm xưa kia giờ đây được nhuộm một màu xám đen tối sầm như chính tương lai chưa biết đi về đâu của vợ chồng nó vậy. Và mỗi lần gặp con Linh là một lần nó khóc, mà cũng chỉ có con Linh – một đứa bạn thân từ hồi trung học mới đủ để nó tin cậy bật ra tâm sự thầm kín thẳm sâu trong lòng. Người ta nói kìm nén càng lâu thì tiếng khóc bật ra càng nức nở. Mà lòng người không phải là cái thùng không đáy nên rất cần phải tâm sự phải chia sẻ với ai đó cho vơi bớt đi những “bức xúc” bên trong. Mỗi lần tâm sự, mỗi tiếng khóc bật ra vô thức như vậy cũng làm cho nó cảm thấy nhẹ lòng hơn và lại tiếp tục lao vào cuộc  sống với bộn bề những trăn trở suy tư rồi lại cố gắng kìm nén cảm xúc vào lòng chờ đến một ngày nào đó lại bật ra thành tiếng thổn thức qua khóe mắt, trái tim…

Tư cách người Việt?



             Viết bài này tôi không vẽ ra một miếng bánh vẽ đầy màu sắc lung linh huyền ảo, không nhằm đả phá hay khen ngời bất kể ai, bất kể đơn vị tổ chức nào mà là đưa ra một cảm quan về thực tế cuộc sống đáng suy ngẫm cho những con người Việt Nam. Người Việt giờ đã có mặt trên khắp bốn biển năm châu. Và dù cho có đi đâu thì bản sắc người Việt vẫn không thể nào biến mất. Tôi gọi đó là văn hóa đời sống của người Việt Nam với những đặc trưng như sự hiền hòa, nhẫn nhịn, lối sống trọng tình cảm với anh em họ hàng… Nhưng chúng ta cần phải nhìn thẳng vào thực tế mà rắng song song với những cái rất đáng tự hào ấy thì trong cộng đồng rộng lớn bao la trên toàn cầu này còn có không ít (xin phép tránh để không nói đến từ đại đa số) những người Việt với những lối sống, cách ứng xử “bất hảo” và “suy đồi” đã khiến cho hai chữ Việt Nam ngày càng trở nên nham nhở và hoen ố trước con mắt bạn bè quốc tế. 

Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2013

Truyện dài kỳ: Hai Nửa nụ cười (Kỳ 2) - Bình minh (BVT)

       Mời đọc kỳ 1 ở đây

       Tóm tắt kỳ 1: Nó (Hằng) là một cô gái đẹp học trung học, đem lòng yêu Quang một chàng sinh viên đang học tại một trường cao đẳng tại địa phương. Quang chính là con ông quan đầu huyện nên được ưu ái giữ lại trường sau khi tốt nghiệp. Vì yêu Hằng, muốn được nâng đỡ cho Hằng nên Quang đã bố trí cho Hằng thi vào trường mà Quang chuẩn bị công tác. Ngày Hằng có giấy báo nhập học cũng là ngày Quang ngỏ lời làm đám cưới. Đám cưới linh đình của một gia đình danh giá, với những món quà tặng đắt giá (một suất đất có giá tại trung tâm huyện) và một tương lai được vẽ ra sáng lạng cho cặp vợ chồng trẻ. Trong khi đang đi trăng mật thì nó nhận được tin bố chồng nó bị bắt vì liên quan đến tham nhũng đất đai. Mọi thứ sẽ ra sao mời quý vị đọc tiếp kỳ 2:
                                                     HAI NỬA NỤ CƯỜI - KỲ 2

Thứ Sáu, 3 tháng 5, 2013

Nỗi đau mang tên "Nghèo" !

             Xót xa rơi nước mắt!
            Xã hội có muôn hình vạn trạng kiểu người, muôn ngàn hoàn cảnh cho những cảnh đời bất hạnh thê lương. Một người mẹ- người vợ đã treo cổ tự tử vì bản thân đang mang bệnh không muốn chồng con phải tốn tiền vì mình mà dành tiền đó cho chồng nuôi con ăn học, người mẹ ấy tự tử còn vì để khẳng định rằng mọi hy vọng về việc vay ngân hàng chính sách đã bị đóng kín khi không được thôn xóm, địa phương công nhận là hộ nghèo. Và hôm nay lại là hai cô gái đã tự tử vì không có hai triệu năm trăm ngàn nộp phạt cho công an để chuộc xe đem về trả cho người bà con đã cho mượn xe. 
                                                  ( Ảnh: Bàn thờ em Phụng)
            Hoàn cảnh quá nghèo, nên hai em Thủy và Phụng cùng tai xã An Phú, TP Pleiku, Gia Lai đã phải nghỉ học từ sớm (lớp 6) để phụ giúp cha mẹ. Sự tần tảo của cả gia đình cộng thêm các con quanh năm ngày tháng mà đâu có thể khá lên được đâu. Thế rồi qua người mai mối, hai em đã mượn xe người bà con rồi đi kiếm việc. Chưa đủ tuổi lái xe (16 tuổi), không bằng lái, không mũ bảo hiểm các em đã bị công an giữ xe hẹn nộp phạt mới được lấy xe về. 2,5 triệu – Một con số có lẽ chỉ bằng một chầu nhậu nhẹ nhàng của lớp người trung lưu, hoăc bằng một cái áo, cái quần của các bà các cô giàu sang khá giả. Nó cũng chỉ bằng một buổi hát karaoke của những nhóm thanh niên làm ăn xa nhà hứng chí vui chơi. 2,5 triệu - ấy vậy mà mất cả tháng trời cho hai cô bé làm lụng tần tảo cũng không đủ để đem nộp phạt cho công an mà lấy xe.