Truyện dài kỳ:
HAI NỬA NỤ CƯỜI
Bình
Minh (Bùi Văn Thạch)
Kỳ 4
Sau ba tháng
tham gia khóa học Hoa ngữ cấp tốc, chờ phía môi giới lo mọi thủ tục giấy tờ. Hồ
sơ của nó đã được duyệt và đủ điều kiện để nhập cảnh vào đảo Đài Loan. Trước
ngày rời xa tổ quốc đến một nơi hoàn toàn xa lạ và cách biệt, nó đã đến từ biệt
bố mẹ hai bên. Ngày cuối cùng nó dành thời gian để bên Quang – người chồng yêu
quý bao ngày má ấp môi kề. Kể làm sao hết những kỉ niệm êm đềm mà cũng đầy cay
đắng mà nó và chồng đã nếm trải suốt thời gian qua. Những nụ hôn ngọt ngào trộn
lẫn những giọt nước mắt mặn chát cứ thế chảy trôi qua từng ngày lênh đênh trong
chuyến tàu định mệnh của cuộc sống. Con người thì luôn tham lam, đòi hỏi mọi thứ
hoàn hảo với mình, còn thượng đế thì luôn vô tình sắp đặt định mệnh trước cho từng
người, họ cứ sống cứ làm việc rồi số phận sẽ đến như có tự bao giờ. Nó gặp
Quang, yêu và đồng ý làm vợ chàng coi như đấy là số phận thượng đế đã an bài
như thế. Nó luôn tự an ủi mình và chồng cùng cố gắng vượt qua những khó khăn đường
đời gian khó, rồi sẽ có ngày tốt đẹp ở tương lai. Hy vọng thế, an ủi nhau thế
thôi chứ thực ra nó thấy cuộc đời nó mấy năm qua đi vẫn đen đặc một màu xẩm tối.
Đồng tiền - hai tiếng ấy nói thì dễ mà sao có được nó lại khó đến vậy. Vợ chồng
nó cứ mãi loay hoay trong vòng xoáy cơm - gạo - tiền mà mấy năm trời chưa dư ra
được đồng nào. Đống nợ chạy công chức cho Quang vẫn còn nguyên chưa vơi được một
phân, giờ lại thếm đống nợ chi phí cho nó đi lao động xứ người. Chất chứa bao nỗi
buồn, bao nỗi âu lo trong hai cái đầu trẻ. Nhưng biết làm sao được! Phải liều một
phen may ra mới thay đổi được số phận thôi! - ấy là nó nghĩ thế, và nó cũng hi
vọng như thế bởi nó đã nhìn thấy hình ảnh con Linh bạn nó trở về với tiền tài rủng
rỉnh. Xa chồng đối với nó có thể như là một cực hình. Ba tháng chuẩn bị thủ tục
xuất cảnh cũng là ba tháng nó sống trong cảm giác mênh mang bồng bềnh vô định.
Nó như một người từ cõi khác đến thế gian này. Đầu óc rỗng tênh chỉ chứa duy nhất
một khối buồn buồn nôn nao khó tả. Nhiều đêm đang nằm ngủ nó bỗng thảng thốt giật
mình thức giấc, nó với tay qua xem chồng nó ở đâu. Nó thở phào nhẹ nhõm khi biết
rằng nó vẫn đang nằm bên cạnh chồng, vẫn còn đang nằm gối đầu trên cánh tay chồng,
vẫn còn được ngửi mùi hương cơ thể quen thuộc của chồng. Rồi nó lại thở dài. Ngửa
mặt nhìn bóng đêm đặc quánh, nó thấy cô đơn lắm! Mà quái lạ, nằm bên cạnh chồng
sao lại cô đơn? Một sự cô đơn vô cớ mà chính nó chẳng hiểu tại sao.