MENU

Thứ Bảy, 25 tháng 5, 2013

Truyện dài kỳ - Hai nửa nụ cười - Kỳ 5



TRUYỆN DÀI KỲ:
HAI NỬA NỤ CƯỜI
                                       Bình minh - Bùi Văn Thạch
Kỳ 5
                        Đọc kỳ 1 ở đây: Kick chuột     
                        Đọc kỳ 2 ở đây: Kick chuột 
                        Đọc kỳ 3 ở đây: Kick chuột
                        Đọc kỳ 4 ở đây: Kick chuột

           Cuộc khủng hoảng kinh tế toàn cầu ngày thêm trầm trọng, công ty chỉ bố trí cho công nhân làm việc theo ca cơ bản mà không có thời gian tăng ca nên mức lương hàng tháng của nó cũng không được cao. Khi đã khá quen với cuộc sống, sinh hoạt và ngôn ngữ ở xứ sở xa xôi này, nó đã tìm đến Tâm có ý nhờ vả chuyện sắp xếp công việc làm thêm bên ngoài để tăng thu nhập. Những món nợ khổng lồ vẫn cứ treo lơ lửng trong đầu, trong suy nghĩ của nó chẳng lúc nào dừng. Nó sốt ruột. Nó lo lắng. Nó ước mong Tâm sẽ giúp nó tìm được việc làm thêm tốt để kiếm thật nhiều tiền gửi về cho chồng trả nợ.  Ngày chủ nhật cuối tuần khi nó đang nằm trong phòng với những suy nghĩ vẩn vơ trộn lẫn những lo toan về công nợ thì con Tâm điện thoại:
 - A-lô, Hằng à! Chuẩn bị mặc quần áo đẹp chút, đi với tao gặp mấy người bạn, Tao sẽ giới thiệu mày với họ để mà kiếm việc kiếm tiền nhé!
 - Thế bao giờ thì đi?
 - Khoảng một tiếng nữa tao sẽ quay về đón mày. Nhớ xuống cổng kí túc xá đợi tao nhé!
- Ô-kê!

            Vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ hẹn nhưng nó muốn đã xuống cổng kí túc xá đợi bạn. Nó sốt sắng và sốt ruột không biết sẽ gặp ai và chuẩn bị làm gì. Nó hồi hộp suy nghĩ và tưởng tượng về những người bạn con Tâm vừa nói là những ai, họ như thế nào. Một cảm giác nôn nao bồn chồn cứ xôn xao trong tâm tư đang mong đợi của nó. Đúng nửa tiếng sau, một chiếc xe  màu đen sang trọng nhãn hiệu Audi A6 dừng đứng trước của kí túc xá. Con Tâm ngồi trên xe gọi với:
 - Hằng! Lên xe đi!
 - Đi đâu mà đi xe đẹp thế này?
- Thì cứ đi rồi mày sẽ biết. Đi ăn tiệc với khách hàng của ông chủ Vương –Tâm vừa nói vừa chỉ về người đang lái xe phía trước và giới thiệu – Đây là anh Vương Phương. Ông chủ một xưởng sản xuất về thiết bị điện.
            Vương Phương tươi cười quay xuống nhìn nó, một ánh mắt nhìn rất chăm chú chứa đầy vẻ dò xét, kiểm tra. Nó bất chợt ửng đỏ khuân mặt khi bắt gặp ánh nhìn ấy rồi gượng cười chào hỏi với vốn tiếng Hoa lơ lớ : Ní- hảo! Ní- hảo!
            Chiếc xe dừng lại ở một nhà hàng hạng sang trên đường Nan-kan, phía trong cửa hàng ồn ào và náo nhiệt. Một người đàn ông trung niên, đầu hói bốc cao nhưng dáng người thì lùn lùn thấp toẹt, điểm thêm cái bụng phệ trông tròn tròn rất chi là khôi hài khiến nó bỗng dưng phải phì cười khi thấy ông ta đi đến gần. Nó cố gắng quay đi, lấy tay chẹ miệng rồi giả ho khan mấy tiếng che lấp thái độ có phần khiếm nhã. Con Tâm giới thiệu:
-         Đây là anh Dương Lâm – một ông chủ lớn ở huyện Đào Viên này. – Nói rồi con Tâm quay sang phía Dương Lâm chỉ về phía nó – Còn đây là bạn em: Tiểu Hằng – Một cô gái xinh đẹp chưa kết hôn, hiện mới sang Đài Loan được năm tháng.
-         Hảo! Hảo! – Dương Lâm vừa cười vừa nhìn nó với ánh mắt đầy mê hoặc – Ní-hảo
            Một ánh mắt chứa đầy vẻ gian xảo, tinh ma nhưng không kém phần xét đoán. Điểm xuyết lên trên tất cả là nụ cười hí! hí!”nghe vừa thanh vừa sắc như nhiều nhát dao chợt thoáng qua da thịt. Nó bỗng rung mình rồi gượng cười đáp lễ một cách lịch sự. Một nụ cười hì! Hì! nhỏ nhỏ nở ra trên khóe môi nó càng làm cho vẻ đẹp đầy đặn quý phái hiếm người có được ở nó trở nên lung linh và tuyệt hảo hơn bao giờ hết. Dương Lâm không bỏ qua cơ hội ấy, hắn ngắm nhìn nó cười một cách say đắm tựa như người ta bị thôi miên và chỉ tỉnh lại khi nụ cười trên môi nó tắt hẳn. Hắn lại phá lên cười, một nụ cười hí hí rất cao ngạo và đương nhiên hắn không quên một hành động khen ngợi như rất nhiều gã si tình thuở trước đã làm khi được ngắm nụ cười thiên thần của nó: Em rất xinh, nhất là nụ cười! Càng cười càng xinh!
            Nó bước vào bàn tiệc, Dương Lâm nhanh chân dọn cho nó một chỗ ghế trang trọng ngồi ngay cạnh hắn. Bên cạnh nó là Tâm – phiên dịch viên khi có những từ ngữ lạ mà nó chưa bao giờ được nghe tới. Cả buổi tiếc nhìn con Tâm nững nịu, quấn quýt lấy Vương Phương như một cặp vợ chồng thực thụ khiến nó chột dạ nhận ra một điều bí ẩn đang diễn ra quanh nó. Ngồi bên cạnh Dương Lâm luôn luôn quan tâm săn đón, mời gọi nó từng li rượu vang, từng món ăn mới gọi. Thi thoảng hắn lại liếc nhìn nó một cách say đắm tựa hồ như những người yêu nhau lâu ngày ngắm nhau để làm nũng cho thêm phần thi vị. Rồi khi bắt gặp ánh mắt liếc qua của nó hắn lại hí! hí! cười vang. Mỗi khi hắn cười, nó chợt thấy rùng mình rồi lạnh toát dọc sống lưng bởi cái âm thanh vắt vẻo cao ngất giống như đang có cả ngàn con muỗi từ đâu đó bay lờ vờ quanh nó, chỉ chờ nó sơ ý là chúng có thể bâu vào chích máu từ thân thể ngọc ngà của nó ngay.
            Kết thúc bữa tiệc nhạt nhẽo, không một chút hứng thú, nó đứng lên bước vội ra phía bãi đỗ xe đợi con Tâm. Dương Lâm nhanh chóng chạy theo nó hỏi han đủ điều. Hắn xin số điện thoại của nó, mời nó đi Đài Trung du ngoạn cùng hắn. Đáp lại nó luôn miệng xin lỗi từ chối khéo với vô vàn lí do. Nó thừa hiểu cái mục đích của hắn ta muốn gì. Nó không phải là hạng người tầm thường hay lăng loàn như vậy. Hơn tất cả nó là gái đã có chồng và rất yêu chồng. Nó chưa bao giờ nghĩ và cũng tin chắc trong lòng rằng nó sẽ mãi mãi không bao giờ phản bội người chồng mà nó rất mực yêu quý. Còn Tâm ư? Nó không khinh, không trách bạn nó bởi đơn giản con Tâm là đứa chưa có gia đình, nó hoàn toàn được quyền yêu anh này chàng kia mà không bị ràng buộc. Nó cũng lờ mờ hiểu được cái dụng ý của bạn nó muốn giới thiệu cho nó kiếm tiền bằng cách nào.
            Khi về đến cổng kí túc xá nó kéo con Tâm vào city cafe trong 7-Eleven để nói chuyện:
 - Tâm à. Từ lần sau mày đừng gọi tao đi những cuộc như hôm nay nhé! Tao không thích đâu.
 - Thế mày sang đây làm gì? Có phải kiếm tiền không?
 - Đúng! Tao sang đây là để kiếm tiền. Nhưng tao kiếm tiền bằng mồ hôi công sức. Tao không kiếm tiền bằng cái cách… đấy đâu.
 - Cách đấy là cách gì?
 - Thì là …. Nó ngập ngừng hồi lâu – thì mày quá hiểu rồi còn hỏi lại.
 - Tao nói thật cho mày hay – ConTâm trầm ngâm đầy tâm trạng – bọn mình sang đây làm công nhân, lương so với ở quê thì có cao hơn đấy nhưng trừ đầu, trừ đuôi đủ mọi chi phí có còn được đáng là bao. Tăng ca thì sức người có hạn cũng chỉ làm được ba bốn tiếng một ngày. Tổng vị chi số tiền thu nhập được cả tháng có thể thu về cũng chỉ năm sáu trăm đô. Mà ngay cả những thằng đi du học rồi ở lại làm phiên dịch, làm công nhân kĩ thuật có trợ cấp hàng tháng, làm thêm đều đều ngày bốn năm tiếng trừ hết chi phí cũng chỉ được chín trăm đến một ngàn là hết đất. Chi phí đi sang đây thì cao, may thì một năm mới trả hết nợ. Còn bình thường thì phải một năm rưỡi mới trả xong đâu đấy. Còn một năm rưỡi nữa kiếm được đáng là bao? Có vài trăm triệu đem về là tốt lắm rồi mày à. Tao nghĩ cho mày, chồng con thì nợ nần, lại cõng thêm cái chi phí cao ngất ngưởng khi sang đây. Mày có còng lưng ra cả ba năm lao động ở đây thì có lẽ cũng chỉ đủ trả hết nợ khi về chắc chẳng còn đủ tiền để mua một cái xe máy đẹp mà chạy. Mày muốn khi về có nhiều tiền để vừa trả hết nợ lại vừa có tiền lo sắm sửa cho gia đình, chồng con mà không làm cách “đấy” thì chẳng còn cách nào đâu?
 - Tao biết là vậy. Nhưng tao không làm được cái việc phản bội chồng đâu. Nếu mày nghĩ cho tao thì để ý giúp tao kiếm một việc làm thêm chân chính để tao làm kiếm được bao nhiêu thì kiếm.
- Mày nghĩ làm việc ấy là không chân chính sao? – Con Tâm gắt lên – Mày đi làm sau ba năm về không có nổi tiền mua một chiếc xe máy thì chồng mày nó sẽ nghĩ sao? Nó sẽ yêu mày nhiều lắm ư? Nó sẽ bảo rằng mày làm ăn chân chính lên ít tiền ư? Xin lỗi mày đi nhé. Chồng thì cũng là con người cũng thích nhiều tiền. Sau mấy năm mày về có nhiều tiền lo cho chồng, cho nó hưởng thụ, cho nó an nhàn, an tâm làm việc thế là phản bội chồng sao? Hay mày muốn sau ba năm đi làm về tay trắng để chồng nó khinh dẻ, nó hắt hủi? Lúc đó thì chồng mày nó có hiểu, có biết cho cái ý chí quyết không phản bội lại chồng của mày không? Mày nghĩ cái Linh sau ba năm đi làm trở về lại có tài sản nên cả mấy trăm triệu, mua nhà mua đất, mở cửa hàng, rồi lại chuẩn bị cưới một anh cán bộ đoàn xã ngon lành cành đào. Nếu nó không có tiền liệu nó trở về có được thênh thênh thang thang thế không hả? Mà tao cũng nói rõ cho mày hay Dương Lâm chính là cái mỏ để con Linh nó moi tiền suốt ba năm ở bên này đấy. Tao thấy thằng này rất thoáng, biết điều nên tao mới giới thiệu cho mày. Mà cũng chỉ có mày thì tao mới mai mối chứ đứa khác thì quên sầu đi nhé, tao chẳng dại mà dây vào. Chúng nó biết lại nói tùm lum tùm loa tiếng xấu mà về đến quê thì có mà đeo mo vào mặt à.
- Tao cũng biết mày với con Linh nghĩ cho tao. Tao cảm ơn bọn mày. Còn chuyện của chúng mày tao biết thì biết tao chẳng nói cho ai khác đâu, mày cứ yên tâm. Riêng tao sẽ không bao giờ làm cái việc cặp kè để đào mỏ đâu. Nếu mày thấy chỗ nào có việc làm thêm thật sự thì mày xem rồi giới thiệu cho tao. Còn không có thì đợi vài ba tháng nữa quen hơn tao sẽ tự mầy mò đi kiếm việc vậy.
 - Mày cứ bình tâm mà suy ngẫm những gì tao nói. Tao nói không thừa đâu. Để có thể moi được nhiều tiền ở xứ này không phải đứa nào cũng làm được đâu. Phải hội tụ sự khôn ngoan trong vẻ đẹp quyến rũ về nhan sắc thì mới được. Người như mày ở cái đất này không phải là nhiều đâu nên phải biết mà tận dụng lợi thế, để nó cũng phí đi mà cuối cùng lại chẳng được gì. Tao để ý thấy thằng cha Dương Lâm là kết mày nổ đĩa ra rồi đấy. Mày mà cặp với nó thì cá kiếm được nhiều hơn con Linh là cái chắc. Nếu nghĩ thông rồi thì bảo tao để tao dàn xếp. Vừa được sướng, giải quyết được tâm sinh lý, lại có nhiều tiền thì tội gì mà không làm hả mày. Còn nếu mày vẫn cố chấp không chịu thì tao sẽ tìm việc khác cho mày làm thêm. Vừa mệt, vừa mất sức, lại còn mất nhan sắc mà lại ít tiền thì đừng có than đấy.
- Tao là tao chắc chắn không cặp kè đào mỏ đâu. Mày cứ để ý tìm việc làm thêm giúp tao với nhé!
 - Biết ngay mà, thằng cha Dương Lâm đã điện thoại hỏi thăm mày rồi đây này! – Con Tâm vừa đặt điện thoại lên tai nghe vừa quay sang bảo nó – Ní–hảo.
            Nó ngồi lặng im, một khoảng không gian với tiếng cươi nói đon đả của Tâm trong cuộc điện thoại kéo dài. Một khoảng không trĩu nặng. Nó bỗng lạnh người khi nhớ đến một câu nói quen thuộc mà cả hai đứa bạn Linh và Tâm đều nói với nó trước đây: “như mày là thừa khả năng”. Lạnh người bởi trước đó khi nghe bạn nó nói câu này nó vẫn còn tự hào vì được bạn mình đánh giá cao về khả năng làm việc, trí tuệ ứng xử trong công việc, nhưng nó đã nhầm. Lạnh người bởi đến giờ nó mới nhận ra được cái ẩn ý bên trong từng câu, từng chữ mà bạn nó đã từng nói. Đàu óc nó cứ vẩn vơ lẫn lộn những điều rất mơ hồ và rất khó hình dung. Ngoài đường những chiếc xe vẫn cứ liên tiếp chạy vụt qua như những năm tháng của cuộc đời cứ thế đi qua mãi, qua rất nhanh khiến cho nó chưa kịp hình dung sẽ ra sao thì đã trôi biến mất trở thành hai từ kí ức và kỉ niệm. Nó mân mê cố cà phê, Hơi nóng tỏa ra thấm dần vào đôi bàn tay bé bỏng của nó. Một chút gió nhẹ nhẹ khẽ thổi qua len vào từng thớ thịt rồi truyền xuống đôi bàn tay, gặp chút ấm nóng bốc lên làm hòa tan tất cả, tất cả lại trở về một trạng thái nhẹ tênh lênh đênh trôi nổi. Nó chợt nhớ Quang, nhớ những buổi hẹn hò cả hai đứa thường đi uống cà-phê những ngày cuối tuần. Nó nhớ cảm giác ấm nồng đôi bàn tay của Quang mỗi độ đông về. Nó nhớ từng cử chỉ, từng tiếng cười của chồng, từng kỉ niệm cứ thế chợt hiện về trong tâm thức của nó. Nó lơ đãng bồng bềnh trong kỉ niệm, bất chợt lại giật thót mình vì tiếng cười hô! hố! của con Tâm. Tiếng cười làm nó trở về thực tại, nó lại buồn, lại ngẫm nghĩ. Nó thấy con nói cũng có nhiều điều đúng. Đồng tiền – nhìn thì thấy dường như nó chỉ là một tờ giấy nho nhỏ chẳng có sức mạnh nào ghê gớm! Nhưng khi con người ta lao vào cuộc sống thường nhật, tự bươn chải trong cuộc sống thì nó nhận ra sức mạnh ghê gớm của cái tờ giấy bạc ấy. Vì muốn có nó mà người ta có thể bán rẻ danh dự, người ta có thể phụ lẫn nhau, thậm chí người ta có thể đánh đổi cả những tình cảm tưởng như muôn đời không phai. Nó thì nó tin vào bản thân, tin vào tình yêu của Quang dành cho nó, nó tự hứa sẽ không bao giờ phản bội chồng dù trong giây phút. Nó lặng im trầm ngâm, bàn kế bên hai cô gái Việt Nam mới vào đang nói chuyện tiền lương và những lo toan về nợ nần ở quê nhà.
            Một ngày làm việc như bao ngày bình thường khác, nó trở về kí túc xá tắm rửa rồi xuống căng tin ăn cơm chiều. Bỗng điện thoại trong túi nó rung những hồi chuông reo rắt. Ai lại gọi vào lúc xế chiều thế này? Nó mở điện thoại ra xem rồi nở một nự cười thật tươi nghe máy:
-         Hì!hì! Chồng yêu sao hôm nay gọi em sớm vậy?
-         Vợ à! Anh buồn và thất vọng quá!
            Đầu dây bên kia giọng Quang truyền tải một nỗi buồn mênh mông vô hạn. Nó cảm nhận được qua từng câu nói rời rạc và lạc lõng của chồng. Nó im lặng lắng chồng nói mà trái tim rung lên những nhịp đập bấn loạn. Nó không tin vào những gì đang nghe. Nó rút điện thoại lại xem kĩ một lần có đúng là Quang – chồng nó đang gọi và đang nói, số và tên vẫn hiện thị đúng và đầy đủ không sai. Mắt nó chợt nhòe đi, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má. Nó bủn rủn chân tay, đầu óc choáng váng. Nó ngồi phịch xuống ghế tựa như nếu đứng thêm một giây nữa thôi là nó có thể rơi xuống tận mười tám tầng địa ngục. Nó im lặng nghe và sụt sùi khóc.

( Hết kỳ 5…. Còn tiếp ….)










3 nhận xét:

Lê Tiến Đức nói...

Mấy hôm đi làm hôm nay mới có time vô nhà bác cả. Đọc kỳ 5 cũng hấp dẫn ra phết. Hôm nào có kỳ mới thì bảo em phát, em vào đọc nhé. đang hay.

Đá cuội nói...

Khà khà! Anh cũng mới lấy lại được Blog từ hôm qua thôi chú. Bị hack mất tài khoản từ đầu tuần cơ. Mà chú Lê Tiến Đức cứ đi làm quần quật suốt thế để đâu hết tiền hử? Cứ nhởn nhơ như anh có phải nhàn không. he.he. Chúc vui vẻ nhé!
Cheer!

Unknown nói...

Với Công Nghệ In Bằng Giống Các Trường Đại Học Trên Toàn Quốc
Làm Bằng Đại Học Tại TPHCM - Làm Bằng Đại Học Giá Rẻ

http://lambangdaihocgia.xtgem.com/

Nhận làm bằng đại học tại tphcm, hà nội và các tỉnh trên toàn quốc, cao đẳng, trung cấp, bằng cấp 3. Dịch vụ làm bằng đại học phôi gốc cùng các loại chứng chỉ nghề, anh văn tin học, toeic giá rẻ.
Chúng tôi chuyên nhận làm bằng đại học phôi gốc uy tín, giá rẻ trên toàn quốc. Đặc biệt giá cả cạnh tranh.
Nếu bạn đang cần một tấm bằng đại học để tăng lương, hay để được đề cử lên chức vụ cao hơn hoặc đơn giản chỉ là để đối phó với gia đình.
Nếu bạn muốn làm bằng đại học giá rẻ hãy Liên Hệ với chúng tôi: 096 113 5459

Làm bằng đại học giá rẻ
Làm bằng đại học giá gốc
Làm bằng đại học uy tín, chất lượng
Làm bằng đại học không cần đặt cọc
Làm bằng đại học tại tphcm - hà nội
Làm bằng đại học uy tín trên toàn quốc

Image1
Làm bằng đại học giá rẻ tại TPHCM và Hà Nội

Thông tin cần cung cấp khi làm bằng giá rẻ
+ Họ Tên: Tên trong khai sinh đầy đủ của bạn
+ Ngày Sinh: Ngày sinh chính xác trong khai sinh của bạn
+ Nơi Sinh: Nơi sinh trên giấy khai sinh
+ Tên Trường: Trường bạn cần làm bằng đại học, ví dụ: đại học Nguyễn tất thành, đại học Quốc gia TPHCM
+ Tên Nghành: Ngành học bạn cần làm, ví dụ: Kế toán, Tài chính, IT...
+ Khóa Học
+ Năm Tốt Nghiệp: Bạn nên chọn năm cho phù hợp với tuổi của bạn
+ Giới Tính: Nam hoặc Nữ
+ Dân Tộc
+ Xếp Loại: Nên chọn Khá hoặc Giỏi
+ Ảnh: Đính kèm file

Vì sao bạn lại chọn dịch vụ làm bằng đại học giá rẻ
Với phương châm làm bằng đại học Uy Tín - Nhanh Chóng - Giá Rẻ và quan trọng nhất là đảm bảo chất lượng khi khách nhận được hàng nên chúng tôi luôn nhận được sự quan tâm và ủng hộ của những bạn có nhu cầu làm bằng đại học tại tphcm

Bạn làm việc với chúng tôi bằng cách nào
Chúng tôi sẽ gặp bạn và trao đổi thông tin trực tiếp, sau khi thỏa thuận xong chúng tôi sẽ tiến hành làm bằng đại học giá rẻ
Bạn hoàn toàn yên tâm vì chúng tôi không bao giờ lấy tiền trước ( vì hiện nay có nhiều trường hợp gửi tiền cọc trước sau đó không liên lạc được ). đến khi nào làm bằng đại học xong chúng tôi mới lấy tiền.
Chúng tôi nhận làm bằng đại học ngay trong ngày nếu bạn cần gấp cho công việc.
Đảm bảo làm bằng đại học phôi thật, chất lượng tốt nhất, không giống chúng tôi sẽ hỗ trợ làm lại ngay cho bạn.

Liên hệ tư vấn làm bằng đại học
Mr Nguyên: 096 113 5459