MENU

Chủ Nhật, 19 tháng 5, 2013

Truyện dài kỳ: Hai nửa nụ cười - Kỳ 4



Truyện dài kỳ:
 HAI NỬA NỤ CƯỜI
                                    Bình Minh (Bùi Văn Thạch)
                        Đọc kỳ 1 ở đây: Kick chuột     
                        Đọc kỳ 2 ở đây: Kick chuột
                        Đọc kỳ 3 ở đây: Kick chuột
Kỳ 4

            Sau ba tháng tham gia khóa học Hoa ngữ cấp tốc, chờ phía môi giới lo mọi thủ tục giấy tờ. Hồ sơ của nó đã được duyệt và đủ điều kiện để nhập cảnh vào đảo Đài Loan. Trước ngày rời xa tổ quốc đến một nơi hoàn toàn xa lạ và cách biệt, nó đã đến từ biệt bố mẹ hai bên. Ngày cuối cùng nó dành thời gian để bên Quang – người chồng yêu quý bao ngày má ấp môi kề. Kể làm sao hết những kỉ niệm êm đềm mà cũng đầy cay đắng mà nó và chồng đã nếm trải suốt thời gian qua. Những nụ hôn ngọt ngào trộn lẫn những giọt nước mắt mặn chát cứ thế chảy trôi qua từng ngày lênh đênh trong chuyến tàu định mệnh của cuộc sống. Con người thì luôn tham lam, đòi hỏi mọi thứ hoàn hảo với mình, còn thượng đế thì luôn vô tình sắp đặt định mệnh trước cho từng người, họ cứ sống cứ làm việc rồi số phận sẽ đến như có tự bao giờ. Nó gặp Quang, yêu và đồng ý làm vợ chàng coi như đấy là số phận thượng đế đã an bài như thế. Nó luôn tự an ủi mình và chồng cùng cố gắng vượt qua những khó khăn đường đời gian khó, rồi sẽ có ngày tốt đẹp ở tương lai. Hy vọng thế, an ủi nhau thế thôi chứ thực ra nó thấy cuộc đời nó mấy năm qua đi vẫn đen đặc một màu xẩm tối. Đồng tiền - hai tiếng ấy nói thì dễ mà sao có được nó lại khó đến vậy. Vợ chồng nó cứ mãi loay hoay trong vòng xoáy cơm - gạo - tiền mà mấy năm trời chưa dư ra được đồng nào. Đống nợ chạy công chức cho Quang vẫn còn nguyên chưa vơi được một phân, giờ lại thếm đống nợ chi phí cho nó đi lao động xứ người. Chất chứa bao nỗi buồn, bao nỗi âu lo trong hai cái đầu trẻ. Nhưng biết làm sao được! Phải liều một phen may ra mới thay đổi được số phận thôi! - ấy là nó nghĩ thế, và nó cũng hi vọng như thế bởi nó đã nhìn thấy hình ảnh con Linh bạn nó trở về với tiền tài rủng rỉnh. Xa chồng đối với nó có thể như là một cực hình. Ba tháng chuẩn bị thủ tục xuất cảnh cũng là ba tháng nó sống trong cảm giác mênh mang bồng bềnh vô định. Nó như một người từ cõi khác đến thế gian này. Đầu óc rỗng tênh chỉ chứa duy nhất một khối buồn buồn nôn nao khó tả. Nhiều đêm đang nằm ngủ nó bỗng thảng thốt giật mình thức giấc, nó với tay qua xem chồng nó ở đâu. Nó thở phào nhẹ nhõm khi biết rằng nó vẫn đang nằm bên cạnh chồng, vẫn còn đang nằm gối đầu trên cánh tay chồng, vẫn còn được ngửi mùi hương cơ thể quen thuộc của chồng. Rồi nó lại thở dài. Ngửa mặt nhìn bóng đêm đặc quánh, nó thấy cô đơn lắm! Mà quái lạ, nằm bên cạnh chồng sao lại cô đơn? Một sự cô đơn vô cớ mà chính nó chẳng hiểu tại sao.

            Cả ngày bên chồng nó chăm chút từng món ăn ngon, giặt giũ từng bộ quần áo của chồng. Nó luống cuống hết việc này đến việc khác không ngừng nghỉ. Nó sợ khi nó không có ở nhà chồng nó sẽ quên. Nó giặt lại tất cả quần áo, chăn màn vì sợ Quang nhiều việc không giặt hết được. Nó mua cả mấy thừng mì ăn liền với đủ thứ đồ ăn nhanh để trong tủ vì lo chồng ngủ dậy muộn phải vội vã đi làm sẽ bỏ ăn sáng. Nó sắp xếp lại toàn bộ các vật dụng ngăn nắp, thậm chí nó còn ghi một tờ ghi nhớ, ép plastic để trước bàn ăn để chồng nó nhớ chỗ lấy và để đồ ....  Thi thoảng đang làm nó lại ngồi bệt xuống nền nhà nhìn xa xăm ngẩn ngơ, thơ thẩn. Những tiếng thở hắt dài cứ theo nhịp đều đều bật ra. Tất bật đấy nhưng trái tim thì lại mang cái lí riêng của nó, chẳng vồn vã theo bàn tay khối óc mà cứ trầm bằng thông hành cùng tâm trạng ngẩn ngơ. Một cảm giác mơ hồ tựa như người đang chới với giữa biển khơi mênh mông với bốn bề vắng lặng. Những lúc như thế nước mắt nó lại trào ra một vài giọt rất khẽ. Khẽ đến nỗi làm chỉ kịp làm trái tim nó nhói lên một giây rồi lại trở về phẳng lặng. Buổi tối bên chồng nó buồn thinh lặng. Nó muốn nói nhiều lắm, nó muốn tâm sự nhiều lắm nhưng dường như có một nỗi đau vô hình nào đó chặn lại tất cả không cho nó phát lên thành âm thanh. Nó chỉ biết gục đầu vào vai chồng, cố nhắm mắt lại để nước mắt không trào ra tiếp. Chồng nó cũng thế, chẳng nói lời nào ngoài việc vòng cánh tay ôm chặt nó và lòng. Một vòng tay  xiết chặt như trói buộc nó lại với anh, còn ánh mắt thì nhìn xa xăm đầy nghĩ ngợi, phân trần. Cả hai con người: một vợ - một chồng trong một ngôi nhà nho nhỏ hoang sơ cứ thế lặng im trong khoảng không mờ đục. Màn đêm càng về khuya càng đen đặc như bao trùm lấy toàn bộ không gian tịch mịch, cô liêu.
            Đêm cuối cùng nằm bên chồng, rồi mai nó sẽ phải xa chồng ba năm dài đằng đẵng. Nó chẳng biết thời gian tới sẽ ra sao. Nó cứ nằm thở dài nghĩ ngợi. Mười hai giờ, một giờ, hai giờ... và đến sáng nó vẫn còn thao thức không thể nào ngủ được. Người ta bảo "thức đêm mới biết đêm dài", nó thì lại thấy sao thời gian trôi nhanh quá vậy. Nó ước bóng đen của đêm nay hãy chậm lại để nó được nằm lâu hơn nữa trong vòng tay yêu thương của chồng, để nó được tận hưởng lâu hơn nữa những ngọt ngào nơi trái ngọt tình yêu đơm hoa kết trái. Mệt quá nó bắt đầu thiu thiu ngủ, một giấc ngủ chập chờn trong cơn mê mộng tưởng. Ở đó nó mơ thấy Quang đang đứng trên một con thuyền. Nó đứng ở trên bờ cứ vẫy gọi nhưng chồng nó chẳng hề nghe thấy. Con thuyền cứ dập dềnh theo từng đợt sóng nhô lên hạ xuống, lúc thì dạt vào sát gần bờ nơi nó đứng, nó nhận ra khuân mặt Quang - người chồng yêu quý, nhưng mái tóc của anh thì đã biến đổi thành một mớ tóc dài xoăn tít. Vẫn bộ vest trắng hào hoa lịch lãm hằng ngày Quang hay mặc đến cơ quan nhưng bên trong lại là một manh áo màu xanh rách tả tơi với chiếc cà-vạt đỏ thắt ngược đầu lỏng lẻo. Nó cố vẫy gọi chồng, tìm mọi cách để nhảy nên con thuyền đang chòng chành của chồng nhưng không thể nào tiếp cận được. Thế rồi sóng lại đẩy còn thuyền ra xa, xa dần, xa mờ mờ ảo ảo. Nó cố gắng hét những tiếng gọi cuối cùng còn có thể hét nhưng thuyền vẫn cứ trôi. Và nó giật mình co rúm người tỉnh giấc. Một bàn tay ấm áp thân quen ôm nó vào lòng rồi Quang đặt lên trán nó một nụ hôn của ngày mới. Nó ngơ ngác nhìn xung quanh, nó cố dụi mắt để tỉnh giấc, cũng là để hy vọng rằng nhưng gì sắp diễn ra là mơ chứ không phải là thật. Nó bần thần hồi lâu rồi bật khóc. Một tiếng khóc khởi đầu cho một chuỗi ngày xa xăm.
            Phi trường đến giờ làm thủ tục vào phòng đợi nhưng nó cứ luýnh quýnh chẳng muốn bước đi. Nó cứ thế ôm chặt chồng và khóc. Nước mắt chảy ra từ trái tim một người đàn bà giàu tình yêu, chung thủy. Nước mắt của một người vợ sẵn sàng hi sinh vì chồng, vì tương lai của một gia đình. Những giọt nước mắt thấm vào không gian, thời gian, thấm vào lòng chồng nó một sức mạnh của yêu thương. Anh ghì chặt nó vào lòng anh lần cuối - một cái ôm chặt như thể sắp dính liền hai cơ thể con người vào nhau. Rồi anh lấy tay - hai bàn tay gầy guộc xanh xao lau những giọt nước mắt trên má nó. Anh nở một nụ cười - cái nụ cười hì hì hiền từ, rất thân thuộc với nó:
             - Em vào làm thủ tục đi! Nhớ giữ gìn sức khỏe  nhé vợ yêu! Em hãy cố gắng lên nhé! Anh yêu em và mãi yêu em!
             - Anh! ... - Nó lại nấc và nói trong tiếng khóc - Em..đi! ... anh ... ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ đấy, đừng có bỏ bữa nào đó nghe. Em lo lắng cho anh nhiều lắm!
            Chuyến bay đã cất cánh, con đường phía trước đang dần dần hiện ra. Ngồi trên máy bay nó đờ đẫn nhìn ra phía ngoài của sổ. Một chiếc của sổ nho nhỏ đủ để cho hai cặp mắt con người thấy được bên ngoài kia là ánh sáng chói chang. Xa xa những đám mây cứ thế bay bay lởn vởn một màu bàng bạc đơn côi.
            Đáp xuống sân bay Taipei nó được môi giới đón đưa đi hoàn thành thủ tục về khám sức khỏe, khai báo nhập cảnh, cư trú... Ngày hôm sau nó về nhận việc ở Lô Trúc - Đào Viên. Vừa bước vào kí túc xá nhận phòng thì bất chợt phía sau có bàn tay người đập mạnh vào lưng:
            - Mày đã sang đến nơi rồi à! Vào nghỉ ngơi đi! Tối tao dẫn đi chơi.
            - Ơ ... - Nó ngớ ngác một hồi rồi mới chợt nhận ra con Tâm - Tâm! Mày dạo này khác quá cơ! Sành điệu quá tao không nhận ra nữa.
            Nó nhìn con Tâm chằm chằm và không ngớt lời tấm tắc khen bạn. Mái tóc Tâm nhuộm vàng làm nổi bật nên khuôn mặt trắng hồng, bầu bĩnh điểm chút son môi màu trầm rất hợp phong cách của các cô nàng quý phái. Bộ đầm phẳng phiu ôm sát cơ thể càng làm nổi rõ những đường cong quấn hút trên cơ thể vốn được tạo hóa ưu ái dành cho Tâm. Nó ngỡ ngàng và ngạc nhiên đến độ không tin nổi vào mắt mình. Ngày xưa nó là đứa khả ái, xinh xắn nhất trong bộ ba "hoa khôi trường làng" Hằng - Linh - Tâm, thế mà giờ đây nó lại trở thành đứa ăn mặc quê mùa nhất, còn nhan sắc thua xa bạn rồi. Xong xuôi thủ tục nó lập tức điện thoại về  thông báo tình hình tạm ổn cho chồng, bố mẹ và gia đình yên tâm.
            Buổi tối con Tâm dẫn nó đi dạo một vòng chợ đêm. Nó đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Từ một thế giới nhỏ nhắn của gia đình đến đây nó như một con chim non ngơ ngác rời khỏi tổ ra tự lập riêng. Những con đường ngập tràn xe ô-tô con đủ loại hàng hàng nối đuôi nhau chạy vun vút trên đường. Những cung đường uốn lượn xếp tầng, những ngã tư ngã năm với các cây cầu đan chéo được sắp xếp một cách mỹ thuật đẹp mắt, những con phố rộng với bạt ngàn cây xanh được trồng ở giữa dải phân cách và hai bên vỉa hè. Phía sau vỉa hè được kẻ ô, đánh số dành cho ô-tô, xe máy dừng đỗ. Nó ngớ ngác  ngạc nhiên để ý thấy người ta xuống xe, tắt máy, khóa điện, khóa cổ rồi đi vào tham quan chợ đêm mà chẳng cần người trông cũng không hề sợ trộm lấy mất. Lên xe buýt thấy nó ngơ ngác tìm người bán vé thu tiền thì cái Tâm cười khanh khách thích chí: "Không có ai thu tiền đâu mà ngoái trước nhìn sau, lên xe thì có giá là năm mươi đài tệ một người, cứ thế mà đút tiền vào thùng phía cửa xe đằng kia!"... Cứ thế những sự mới lạ dần dần đến với nó qua từng ngày, và càng ngày nó càng hiểu biết được nhiều hơn về công việc cũng như cuộc sống. Chỉ duy nỗi nhớ chồng là càng ngày càng trở nên da diết hơn mà thôi.
            Tháng đầu tiên đặt chân đến xứ đảo nó cảm nhận được một sự hụt hẫng, trống rỗng lan toản trong trái tim. Lúc thì nó thấp thỏm lo âu, lúc lại buồn một nỗi buồn xa xăm, mờ ảo, có lúc lại thấy cô đơn bơ vơ lạc lõng đến không cùng. Nhiều đêm nằm khóc một mình chưa đủ, nó muốn ra giữa bầu trời hét lên, hét thật to để hy vọng những nỗi buồn, đau, sầu, khổ sẽ theo tiếng hét trút hết ra ngoài. Những lúc cô đơn nó không biết làm gì ngoài việc bỏ chiếc điện thoại nhỏ ra ngắm những bức hình ghi lại mọi khoảnh khắc của vợ chồng nó suốt thời gian đã qua. Ngắm rồi lại ngước nhìn xa xăm, rồi lại thổn thức và khóc. Nó chẳng biết được nó đã khóc bao đêm và khóc ra bao nhiêu nước mắt chỉ biết rằng đôi mắt nó trở nên quầng tím và sưng húp!
            Thế rồi mọi việc cũng dần dần qua đi như cái lẽ thường có ở đời vậy. Con người ta nhớ nhiều, khóc nhiều rồi đến một lúc nào đó cũng không còn nước mắt để khóc, để nhớ mà phải dành một phần quan tâm cho thực tế cuộc sống đang và sẽ diễn ra. Tất cả sẽ được đặt vào một vị trí mới trong trái tim tựa như người ta chuyển đồ từ căn hộ này sang căn hộ khác vậy, tùy hoàn cảnh, diện tích, cách thiết kế xây dựng mà người ta sẽ phải bố trí cách để đồ vật ở căn hộ mới sao cho phù hợp và thuận tiện. Nỗi nhớ chồng, nhớ nhà cũng dần dần nguôi ngoai trong nó, nó cất nỗi nhớ ấy trong trái tim, để một góc riêng mà chỉ mình nó có thể chạm tới. Và nó cũng thường xuyên chạm tới chỉ khác trước một điều là giờ đây khi chạm tới những điều thiêng liêng đó thì  nó không tuân trào nước mắt mà chỉ lơ đãng buồn. Tất cả được chìm lắng, đọng lại rồi bột phát như một nhát dao nhói trong tim khiến trái tim đập loạn xạ liên hồi sau đó dần dần quay lại nhịp thường êm êm trống vắng.
            Bốn tháng lao động miệt mài nó bắt đầu tính tiền và gửi về cho chồng lo chi phí trả nợ. Với mức lương cơ bản gần sáu trăm đô-la của một công nhân lao động nước ngoài đơn thuần không tăng ca, không làm thêm giờ, số tiền còn dư sau khi đã trừ rất nhiều khoản phí như bảo hiểm lao động, bảo hiểm y tế, thuế thu nhập cá nhân, phí môi giới hàng tháng... thì chẳng còn lại đáng là bao. Ngần ấy tiền cũng chỉ đủ để chi trả tiền phí ngân hàng, phí vay nợ mấy tháng đã qua. Con Tâm thấy nó buồn buồn thì động viên:
            - Mày cứ bình tĩnh. Không gì phải lo cả. Nhiều đứa sang đây mà ít việc thì lo lắng thu nhập kém chứ người như mày, lại có tao ở đây thì không phải lo đâu. Chịu khó học tiếng mấy tháng cho thông thạo rồi muốn nhiều tiền tao sẽ giúp. Tao chỉ sợ mày lại không muốn kiếm tiền thôi.
             - Cái con dở hơi này! Sang đây là để kiếm tiền chứ làm gì mà mày bảo tao không muốn kiếm.
             - He! He! - Con Tâm cười sảng khoái nhìn nó - Đấy là tao bảo cho mà biết. Làm công nhân lao động bán sức quanh năm, tăng ca thêm nửa ngày cuối tháng lương thu nhập cũng chỉ tạm tạm nhỉnh hơn gắp đôi gấp ba lần ở quê mình thôi. Kiếm nhiều tiền ở đất này không phải dễ đâu mày. Phải hội tụ nhiều yếu tố, như mày là thừa khả năng.
            - Hì!hì! - Nó cười rồi chợt giật mình nhận ra nó đã nhiễm nụ cười của chồng tự bao giờ mà nó không hề hay biết! Một nụ cười phát ra nghe rất đỗi quen thuộc. Bất giác lòng nó chợt dâng lên nỗi nhớ chồng da diết tựa hồ như có ngàn vạn đợt sóng đang vỗ mạnh vào góc nhỏ trái tim mỏng manh, vô cùng yếu đuối của nó vậy!

5 nhận xét:

Nặc danh nói...

Search trên google lại thấy câu truyện này. Truyện bạn viết rất hay. Bao giờ có kì tiếp vậy ban?

Hoang Linh nói...

Hấp dẫn đấy. anh nể chú Thạch rồi. Trung ương có lời khen ngợi. Bao giờ về anh em làm chén nhé. Anh Linh

Đá cuội nói...

Hi! Bạn Nặc danh 06:48. Thanks bạn đã ghé nhà Đá cuội nhé! Ngày đẹp trời tớ sẽ post phần tiếp nhé! Trân trọng!

Đá cuội nói...

Khà khà! Bác Hoàng Linh quá khen rồi! Nhất trí với anh Hoàng Linh khi nào về anh em sẽ làm chén nhỉ? nhớ quá. nhớ quá!

Bà con Còm-mèn về bài này trên Facebook ĐC nói...

Hoa Cat: likes this.

Đá Cuội: (Hết kỳ 4 … Và còn tiếp ….)
May 19 at 8:35pm · Like

Cần Hoàng: Khoe ko may
May 20 at 2:07am · Unlike · 1

Đá Cuội: Lâu không gặp bạn tốt! Thank Cần Hoàng hỏi thăm nhé! Tao vẫn khỏe! Lâu quá rồi ko được cụm chén với anh em. Nhớ quá! nhớ quá! khà khà!
May 20 at 10:14pm · Like