MENU

Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2013

Truyện dài kỳ: Hai nửa nụ cười - Kỳ 6

                        Đọc kỳ 1 ở đây: Kickchuột     

                        Đọc kỳ 2 ở đây: Kickchuột 
                        Đọc kỳ 3 ở đây: Kick chuột
                        Đọc kỳ 4 ở đây: Kick chuột

                        Đọc kỳ 5 ở đây: Kick chuột


TRUYỆN DÀI KỲ:
HAI NỬA NỤ CƯỜI
                                       Bình minh - Bùi Văn Thạch
Kỳ 6
-         Anh bị đuổi việc rồi em – Quang cố gằn giọng nói từng câu từng chữ ngập ngừng – Anh không ngờ cuộc đời lại bất công với anh đến thế! Anh không … ngờ.!
            Nói đến đó rồi Quang bật khóc. Tiếng khóc nức nở phát ra từ tâm can của một người đàn ông tựa hồ như một hồ nước to và rộng đã chứa cả vạn ngàn khối nước đến một ngày con đập bung  ra nước lập tức ào ào tuôn chảy. Những tiếng khóc, tiếng nấc cứ thế vang lên từng hồi, từng hồi trong ống nghe có lúc như những tiếng nỉ non ai oán từ xa lắm, xa tận đâu đâu vọng về, có lúc lại ào ạt dội vào bên tai rồi chạy thẳng, vỗ mạnh vào con tim vốn mỏng manh vẫn đang ngơ ngác không hiểu điều gì đang ập đến của nó.

-         Anh không … ngờ! - Quang nói trong tiếng nấc. Tiếng nấc thi thoảng cắt đứt mạch câu chuyện – Mình chỉ là … nhân viên dưới quyền, biết gì đâu mà tham ô với bòn rút hả em. Lão trưởng phòng bảo anh soạn giấy tờ chi phí của phòng thì anh làm cho lão. Anh có phải là người chi đâu mà biết chi li cụ thể. Số liệu thì lão cung cấp, dưới thì kí tên mình lập bảng. Nào có ngờ đâu… lão bị bắt vì rút tiền công quỹ thì mình cũng vạ lây thế này.
-         Thế anh có bị làm sao không? – Nó cố lấy bình tĩnh để hỏi
-         Trách nhiệm hình sự thì công an người ta vào cuộc phân tích và kết luận toàn bộ số tiền rút ra lão trưởng phòng bỏ túi. Nhà trường kỉ luật đuổi việc anh vì thiếu tinh thần trách nhiệm gây hậu quả nghiêm trọng. Nhưng anh có làm gì sai? Anh chỉ là nhân viên dưới quyền, lão ta sắp xếp anh làm việc thì anh phải làm và số liệu thì lão ta cung cấp. Anh có thắc mắc xem số liệu gốc thì lão ta khẳng định số liệu gốc đã nộp lên trên, bản lão cung cấp là sao nguyên từ số liệu gốc, sai đâu lão chịu. Nhưng cuối cùng đâu phải mình lão chịu đâu, anh cũng vạ lây này.
-         Anh cố bình tĩnh nhé! Em thấy thương và lo cho anh nhiều lắm. Số phận vợ chồng mình lênh đênh đến thế sao anh? - Nó nói trong tiêng khóc nghẹn ngào
-         Chẳng lẽ … Chẳng lẽ muốn làm một viên chức tầm thường, chấp nhận những đồng lương bèo bọt thôi để sống qua ngày mà khó đến thế sao em? – Quang lại bật khóc. Tiếng khóc kéo dài bị ngăn bởi những tiếng nấc liên hồi rồi lại khóc – Cố gắng chạy chọt đủ đường, chi phí đủ kiểu, luồn lách đủ hướng với cả một đống nợ ngập đầu ngập cổ cũng chỉ mong có được một công việc ổn định, làm một viên chức quèn không mong lên cao tiến xa. Không đấu đá tranh giành với bất kể ai. Lương không đủ sống phải vô cùng tằn tiện mới trụ được qua từng ngày. Thế mà số phận… cũng không cho anh được toại nguyện. Cuộc đời có quá ác với anh không em.
-         Em biết anh buồn lắm, anh khổ tâm lắm. Hãy cố gắng bình tĩnh, chấp nhận sự thật anh nhé. Mình sẽ làm lại từ đầu rồi em tin số phận sẽ mỉm cười với mình thôi anh.
-         Mỉm cười ư? Em nghĩ cuộc sống sẽ ra sao trong những ngày tiếp theo đây? Mười mấy ngàn đô tiền nợ, tiền trả lãi hàng tháng, lại sắp đáo hạn ngân hàng rồi, còn có hơn một tháng nữa thôi em. Lấy gì mà xoay sở đây?
-         Thì rồi từ từ rồi tính anh à!  Bây giờ em chỉ mong anh hãy cố bình tĩnh. Giá như lúc này em có thể ở bên cạnh anh, chia sẻ với anh những vất vả, lo toan trong hoàn cảnh khốn cùng này. Ở đây em sẽ cố gắng xoay sở mọi cách để lo tiền ngân hàng đợt tới. Anh đừng quá lo lắng mà sinh bệnh. Mất việc thì từ từ rồi đi xin việc khác làm anh ạ.
-         Việc khác ở đâu hả em? Có lẽ cả đời này anh thất nghiệp mất thôi. Ai dám tin một người đã từng dính án tham nhũng, bòn rút công quỹ mà nhận vào làm đây? Muốn làm một thằng công chức quèn mà khó quá em ơi!
            Giọng Quang lại lạc đi. Có biết bao nhiêu lo toan đang ập đến lúc này. Nó hiểu lúc này chồng nó đang vô cùng bấn loạn, anh vô cùng tuyệt vọng. Nỗi tuyệt vọng của một con người trong lúc cùng cực. Nỗi tuyệt vọng của một con người đã dồn nén nỗi đau, nỗi tủi và chất chứa trong trái tim một sự cam chịu quá lâu trong nhiều năm tháng trôi qua để giờ đây lại vỡ tan tành như một trái bóng được bơm khí quá căng vượt ngưỡng tiêu chuẩn bị nổ vỡ tan tành. Nó bần thần ngồi trong căng tin, không lấy cơm, cũng không di chuyển. Nó như người mộng du từ chốn xa xăm nào đang lạc lối ở chốn đây. Nó hướng ảnh mắt ra xa, phía ngoài cánh cửa là những con đường dọc ngang đan xen lẫn lộn. Thấp thoáng những tòa nhà cao thấp lởm chởm chen chúc nhau như chính dòng đời này vậy. Quang đã cố gắng, nó đã cố gắng. Cả hai cùng rất cố gắng qua từng giây từng phút nhưng sao đến giờ vẫn là con số không? Vẫn đầy rẫy nhưng lo toan và tiếng khóc? Xã hội có những kẻ cứ ngày ngày rong chơi mà tiền vào đầy túi, có những kẻ lại cứ mượn danh ông này bà nọ hạch sách phong bì phong bao đút đầy túi đem về, lại có những người thì lao động quần quật chỉ mong có công ăn viêc làm ổn định, đồng lương đủ bữa rau bữa cháo mà cũng không xong giống như những đoạn đường có chỗ bằng phẳng, lại cũng có chỗ lồi nên, chỗ lõm xuống vậy. Nếu ví dòng đời như một đoạn đường thì chắc nó sẽ đánh một dấu đỏ vào ngay một chỗ lõm sâu và khẳng định đấy là hoàn cảnh mà vợ chồng nó đang trải. Nó thấy thương chồng, một lòng thương vô hạn xuất phát từ trái tim yêu và rất yêu của nó. Nó lo lắng rồi những tháng ngày tới chồng nó sẽ ra sao? Anh sẽ rất đau khổ, thậm chí có thể sống bất cần đời. Đây là cú sốc lớn với anh. Anh sẽ phải gượng gạo sống tiếp ra sao trong dòng đời vốn đầy bon chen xô đẩy khi mà cánh của tương lai và hy vọng chỉ còn le lói một tia cực nhỏ trong anh mà thôi. Không nản sao được, không mất niềm tin sao được, và không tắt hết hi vọng sao được khi mà những gì anh đã cố gắng làm bằng tất cả nhiệt huyết con tim, khối óc, bằng lương tâm trong sáng giản đơn nhiệt thành vô cùng cầu thị thế mà cuối cùng cái anh nhận lại là một kết cục hết sức bẽ bàng. Nó phải làm gì đây? Làm gì để sẻ chia và vực dậy niềm tin cho chồng nó bây giờ? Đầy óc nó quay cuồng với những câu hỏi liên tiếp hiện ra. Càng nghĩ càng rối, càng rối lại càng nghĩ. Con người ta vốn dĩ là vậy. Con người hơn loài vật ở tư duy, ý thức và ý nghĩ nhưng cũng chính những thứ ấy đôi khi lại trở thành nỗi sợ hãi đến không cùng cho loài người khi họ không biết làm sao để thoát ra cái vòng luẩn quẩn của nghĩ – lo – sợ.
            Một tuần làm việc trong cảm giác chán nản khôn cùng, nó hoàn toàn không còn tâm trạng để chú tâm đến công việc vốn đòi hỏi sự chi tiết, tỉ mỉ. Nó chỉ muốn về ngay bên cạnh chồng, ôm lấy người chồng yêu để được khóc cùng anh, để thủ thi cùng anh, động viên anh hãy cố gắng vượt qua tất cả. Nhưng ước mong vẫn chỉ là ước mong, nó không thể bỏ công việc nơi đây. Giờ đây chính nó và cũng chỉ còn có nó  mới là nguồn hi vọng chính có thể kiếm tiền giải quyết mọi khó khăn đang và sắp đến trong những ngày sắp tới. Nhưng tiền lương của nó, thậm chí nó có thể tìm được việc đi làm thêm cũng không thể nào có ngay một lúc cả chục ngàn đô. Chục ngàn đô – con số ấy có thể nhỏ và rất nhỏ với nhiều người giàu có, nhưng nó lại là khối tài sản vô cùng lớn, thậm chí có thể bị đánh đổi cả sinh mạng của rất nhiều người có hoàn cảnh như nó. Xã hội là thế, kẻ giầu và người nghèo đâu đâu cũng có và nó luôn là hai thái cực chưa thể dung hòa ở bất kể nơi đâu. Nó nhớ đến Tâm. Lúc này chỉ có Tâm mới giúp được nó. Nó sẽ mượn tạm tiền lương của Tâm để chi trả trước mắt rồi sau đó nó sẽ trả dần cho bạn. Nó sẽ cố gắng và cố gắng hết sức làm việc tại công ty, kiếm việc làm thêm bên ngoài. Sẽ phải mất nhiều tháng mới đủ nhưng nó sẽ làm việc bằng tất cả sức lực mà nó có. Nó hồi hộp, lo lắng, tính toán mọi chiều hướng ngược xuôi.
-         Tiểu Hằng! – Tổ trưởng sản xuất cầm tờ thông báo đưa cho nó với vẻ mặt đầy bực dọc – Cô làm sao mà lại làm lỗi sản phẩm thế này. Bên khách hàng đã fax thông báo báo lỗi hàng về đây này. Nếu đúng với lỗi này thì phải mấy tháng lương của cô mới bù đủ tiền phạt đấy!
-         Ơ! Dạ! – Nó ngớ ngác không hiểu điều gì đang đến – Lỗi như thế nào thưa tổ trưởng?
-         Lát nữa phiên dịch và phía môi giới đến họ sẽ nói cụ thể cho cô hiểu. Còn đây là bản báo lỗi cô cầm lấy để xem. Làm việc phải chú ý, cẩn thận từng chi tiết rất nhỏ. Để xảy ra lỗi hàng loạt thế này thì đền bù thiệt hại nhiều lắm đấy !
-         Xin lỗi tổ trưởng!
            Nói dứt lời nó bỗng thấy đầu óc choáng váng. Cơ thể nghiêng nghiêng chao đảo. Không gian trước mắt nó quay cuồng mỗi lúc một nhanh. Trong người nó nóng rực, sức nóng  tựa như cóp thể đốt cháy cả tâm can rồi lan nhanh ra ngoài. Giữa căn phòng điều hòa mát lạnh mà mỗ hôi tự dưng vã ra khắp toàn thân. Nó đứng lặng thất thần cầm tờ giấy báo lỗi trên tay, đôi bàn tay nó run lên bần bật rồi bỗng bủn rủn và lả lơi. Tờ giấy nghiêng nghiêng chao đảo, quay tròn rồi tiếp đất cái “xoẹt”. Nó cúi xuống nhặt tờ giấy, đôi chân của nó bỗng dưng trở nên lặng chịch không còn một chút sức lực để đẩy cơ thể gượng đứng thẳng. Nó ngồi phịch xuống nền, nơi cổ họng như có một vật gì đó lớn lắm đang chặn nghẹn khiến nó không thể nào bật được thành tiếng khóc mặc dù nước mắt đang chảy ra từng dòng. Một cơn đau nhói lên trong tim khiến nó nghẹt thở nghẹn ngào. Những giọt nước mắt trào ra và nhỏ rơi xuống nền nhà bóng nhẫy.
            Biết chuyện xảy ra, con Tâm cố gắng lo toan ngược xuôi giúp nó. Trong lúc hoạn nạn nó hiểu được đâu là sự chân thành của những người bạn. Nó đã gục ngã và chỉ còn con Tâm bạn nó giúp đỡ lo lắng mọi điều. Từ cú sốc của chồng và bây giờ là việc xảy đến với nó đã làm nó hoàn toàn ngã quỵ. Nó chỉ còn biết khóc. Nước mắt của nó lăn dài đến khô cằn trên hai gò má hàng đêm. Đêm càng về khuya thì nó càng cảm thấy cô đơn trống trải. Nó thấy cuộc đời này chẳng còn một chút ý nghĩa. Nó muốn tìm đến cái chết. Rồi nó nghĩ đến chồng nó. Nếu anh ấy cũng nghĩ như nó thì sao đây? Nó nghĩ đến mẹ đến cha vẫn đang hi vọng và tin tưởng rằng nó làm ăn đang thuận lợi nơi xứ người. Nó vùi đầu vào gối mà khóc. Nước mắt cứ thế thấm dần đến khi chiếc gối trở nên ướt sũng thì cũng là trời vừa sáng. Nó ngơ ngẩn, phờ phạc như một người vừa bước ra từ một trận chiến sống còn với bom đạn mịt mù trời đất.
-         Ba tháng lương tao chưa gửi về nhà. Mày cầm lấy mà gửi về cho chồng lo chi trả. – Con Tâm nhẹ nhàng chia sẻ cùng nó – Đúng là số mày quá đen! Mọi việc đen đủi dồn đến cùng một thế này. Nhưng khó khăn rồi cũng sẽ qua, mày  phải cố gắng lên, đừng nản chí.
-         Tao nghĩ kĩ rồi! – Nó gạt nước mắt nghiêm nghị nhìn con Tâm và nói – Mày giúp tao… giúp tao …
-         Giúp gì thì nói cứ ấp úng mãi thế
-         Mày giúp tao liên lạc với lão Dương Lâm, mày nói khéo với hắn là tao muốn nhờ lão cho mượn tiền để lo chi trả nợ nần đợt này. Từ giờ tao sẽ chiều theo bất kể ý muốn nào của lão một cách hoàn toàn miễn phí.
-         Mày điên à! – Con Tâm mắng lớn
-         Sao lại bảo tao điên? Bây giờ làm gì còn cách nào khác nữa đây? Mày bảo tao còn cách nào khác không? – Nó chừng mắt lên với bạn
-         Ý tao nói là mày hiến thân xác chiều chuộn lão dê già đấy chỉ để lấy chục ngàn đô thôi sao? Đúng là với nhiều đứa gái Việt nhà mình sang đây thì cặp kè với trai đài kiếm được chục ngàn đô là lớn lắm rồi. Nhưng với một đứa trẻ đẹp tựa hoa hậu mà tao đã giới thiệu là chưa chồng con gì như mày mà đi thì đó chỉ là cái giá cho một lần gật đầu mà thôi. Tao sẽ sắp xếp ổn thỏa cho mày. Nếu mày đã nghĩ thông và xác định đi với lão thì tươi tỉnh lên,  coi như hết nợ từ lúc này đấy! Cười lên đi. Cười lên xem nào!
            Nó ngượng nghịu nhoẻn miệng cười mà trong lòng bỗng nhói lên một nỗi đau. Một nỗi đau tựa như có ai cầm con dao sắc bén cứa thật nhanh và mạnh qua trái tim nhỏ bé vô cùng nhạy cảm của nó. Nụ cười gượng gạo vừa tắt cũng là lúc nước mắt nó lại trào ra. Những giọt nước mắt khẽ lăn rất nhẹ trên gò má rồi biến mất khi chiếc khăn mỏng trên tay nó quệt ngang. Trái tim nó ồn ào, chuyển động theo từng nhịp sóng lòng cứ nhấp nhô nối tiếp vỗ vào sâu thẳm.

(Hết kỳ 6 … và còn tiếp …)

4 nhận xét:

Lê Tiến Đức nói...

Lúc chiều em cắt tóc trong siêu thị thấy bác loanh quanh chỗ quầy bán mũ phớt. Định bụng cắt tóc xong ra chào ông anh một câu. Ai dè cắt xong thì anh về mất rồi. Anh ra siêu thị mua gì đấy? Hôm nào rỗi sang nhà em chơi nhé

Đá cuội nói...

Thế mà không điện thoại cho anh. anh em gặp nhau hàn huyên tí cho vui. Anh đi ăn cơm, ghé qua siêu thị thấy mấy cái mũ đẹp thì ngó nghiêng tí xong rồi về ý mà. Hôm nào rỗi anh sẽ sang thăm anh em nhà chú sau.
Cheer!

Lê Tiến Đức nói...

Anh Thạch ơi. Cái thằng Tiến nhà em nó định bỏ học, để trốn ra ngoài làm anh ak. Em bảo nó mà nó chẳng nghe, cứ nhất định bảo trốn ra ngoài đi làm nhiều tiền. Nó bảo vừa học vừa làm vất vả quá với lại nó bảo đi học nó chả hiểu gì, đi thi không qua được. Em bảo nó cố học cho xong đi còn có một năm nữa thôi mà nó không chịu nghe. Chán lắm. Anh điện thoại khuyên nó giúp em với.

Đá cuội nói...

OK chu Duc. Mai chu nhat a se dt hoi no xem ntn. Nhung ma noi chung la no da ko thich hoc thi chiu chu a. A thay nhieu thang cung di theo dang du hoc sang den day hoc cha hieu gi nen chan nan, bo tron ra ngoai lam lam. O VN no hoc bang tieng Viet con chan ko thich hoc ma thich sang day kiem tien nua la sang day hoc bang tieng Trung. No ko co duoc thi bo ra ngoai cung la mot cach de no thoai mai dau oc, chuyen tam ma di kiem tien.
Hehehehe.